Cây cối cao vút, cành lá sum sê. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, in bóng lốm đốm xuống sàn nhà.
Những tia sá7ng chiếu vào cửa sổ thủy tinh, dừng lại trên cơ thể hai người ngồi trên xô pha. Bọn họ quay lưng về phía cửa sổ, ánh vàng phủ lên 7người họ. Nhìn hình ảnh ấy, Ôn Huyền chỉ muốn giây phút này ngừng lại. Nếu tất cả mọi chuyện trên thế gian đều có thể giải quyết đ2ược bằng tiền thì tốt biết bao Kỳ thực, bất kể là với bọn họ hay là với gia đình nhỏ của cô, Ôn Huyền không mong giàu sang phú quý0 gì nữa, chỉ hy vọng những người cô yêu và những người yêu cô đều được bình an. Ngồi nhìn gió cuốn mây tan, êm đềm vượt qua cả đời, có lẽ đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi. Lúc này, sau một ngày bận rộn bên ngoài, Tiêu Diệc Hàng giẫm lên nền đất đọng nước mưa, lẳng lặng nhìn bức tường ấy.
Anh cứ thể đứng đó, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Nửa tháng rồi Hoắc Khải không tới đây, cũng đã nửa tháng rồi bọn họ không gặp nhau. Lá phong đỏ như lửa, gió thổi qua, làm lá rụng xào xạc. Tiêu Diệc Hàng từ công ty về căn cứ thí nghiệm công nghệ của bọn họ. Căn cứ này rất lớn, chỉ có điều đã mấy chục năm rồi nên trông hơi cổ xưa.
Thậm chí ngoài tường còn leo đầy Trinh Đằng Ba Mũi. Lúc trước theo Tiêu Diệc Hàng tới đây, Hoắc Khải còn cười nhạo không chút khách khí.
Anh ấy còn từng nghiêm túc suy xét xem có nên tu sửa lại cơ sở vật chất hay không, nhưng Tiêu Diệc Hàng đã phản đối, bảo anh ấy đừng làm mấy chuyện vô dụng đó. Nói chính xác hơn thì Tiêu Diệc Hàng không muốn gặp Hoắc Khải, vậy nên mới kiên trì chuyển ra khỏi phòng thí nghiệm trong công ty, quay lại Viện Hàn lâm Khoa học làm việc.
Lúc ấy Hoắc Khải hỏi anh vì sao. Trong đầu anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi đối mặt với Hoắc Khải, anh lại không nói ra được một chữ nào. Hoắc Khải sắp đi xem mắt rồi.
Người nhà anh ấy sắp xếp một đối tượng cho anh ấy, nhưng Tiêu Diệc Hàng chưa nghe anh ấy nói tới bao giờ. Có lẽ những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là anh biết, bọn họ sẽ bước lên quỹ đạo, ai cũng sẽ có một cuộc sống bình thường.
Anh không thể ích kỷ được.
Hoắc Khải không hiểu chuyện, nhưng anh thì hiểu.
Có thể là thời tiết sau cơn mưa quá lạnh, thổi vào tận trong phổi, khiến Tiêu Diệc Hàng cảm thấy lồng ngực hơi nhức nhối.