Thấy anh đi ra ngoài, Hoắc Khải nở nụ cười.
Khuôn mặt rạng rỡ, môi hồng răng trắng, vẫn “xinh đẹp” như vậy. Nhưng mới đi được mấy bước thì một giọng nói vang lên từ đằng saau: “Sao thế? Mới nửa tháng không gặp mà anh quên tôi rồi à?”
Giọng của Hoắc Khải vang lên từ đằng sau. Rõ ràng là một lời trách móc, nhưng được nói ra từ miệng của anh ấy thì lại như đang trêu chọc. Tiêu Diệc Hàng không quay đầu lại, chỉ có điều vẻ mặt càng lạnh lùng hơn. “Có phải tôi không tìm anh thì anh sẽ không bao giờ đi tìm tôi không?”
Tiêu Diệc Hàng: “...” Anh vô thức siết chặt bàn tay, sau đó hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng rồi quay người nhìn về phía Hoắc Khải.
Hoắc Khải cứ thế nhìn anh, ý cười lúc trước dần dần biến mất, thay vào đó là một cặp mắt sâu xa khó đoán. “Cậu tìm tôi làm gì?”
Rất khó để nghe ra được cảm xúc từ giọng nói của anh. Hai người nhìn nhau, không biết vì sao, tâm trạng của Tiêu Diệc Hàng dần dần bình tĩnh lại. Anh nhìn Hoắc Khải, thản nhiên nói: “Tôi sẽ theo dự án mà chúng ta hợp tác tới cùng, không có gì cần phải liên lạc nữa.”
Nghe vậy, đôi mắt của Hoắc Khải mở to ra, sau đó dần bình thường trở lại. Anh ấy nhìn Tiêu Diệc Hàng, mỉm cười nói: “Giáo sư không hổ là giáo sư. Thì ra người có văn hóa lại có thể thành thạo trong mọi chuyện như thế.” Lông mi của Tiêu Diệc Hàng khẽ run, bàn tay đang buông thõng bỗng tê rần...
Dù là thế, vẻ mặt của anh vẫn không có một biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói một câu: “Rất tốt, chúc mừng cậu thoát kiếp độc thân.” Tiêu Diệc Hàng lạnh mặt: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Hoắc Khái nhếch môi, nhìn con đường tấp nập: “Không có gì, hôm nay tôi đến chỉ để nói với anh rằng tôi có bạn gái rồi.” Nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi. Gió lại tiếp tục thổi qua, xe cộ trên đường vẫn tiếp tục đi tới đi lui. Không có gì thay đổi, nhưng lại như có gì đó đã thay đổi.
Rõ ràng tất cả đều đúng như ý muốn của anh, cũng là điều mà anh muốn thấy. Thế nhưng, khi biết tin này... Những giây phút ấy, Tiêu Diệc Hàng lại cảm thấy gai mắt.
Acnh nhìn Hoắc Khải một cái rồi dời mắt, bước theo hướng mà mình định đi. Nghe vậy, Hoắc Khải chăm chú nhìn anh, không rõ là cảm xúc gì, nhưng ít nhiều cũng khó nên sự thất vọng.
Anh ấy cười khẽ, xòe tay nói: “Độc thân? Thì ra lúc trước tôi vẫn luôn độc thân à?”
Tiêu Diệc Hàng nhìn Hoắc Khải, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng: “Chẳng lẽ không phải sao?”