Nghe từng chữ một thì không có vấn đề gì đâu, nhưng ghép lại vớ1i nhau thì lại khiến người ta chán ghét đến thế. Đôi mắt Tiêu Diệc Hàng lóe lên sự lạnh lẽo, nhìn Hoắc Khải rồi p2hun ra mấy chữ “Xem ra là yêu thật rồi, nên mới gióng trống khua chiêng đi khoe khoang như thế.”
Hoắc Khải: “Tôi.7..” Được, vậy anh sẽ cho anh ta thấy cái gì là cuộc sống bình thường!
Cuộc sống trước kia của anh thì không bình thường sao?! Tiếng rầm rầm vang lên, chiếc xe lao vụt đi. Lúc trước trong một thời gian rất dài, bọn họ luôn đi ăn cơm cùng nhau, đi làm cùng nhau, ra về cùng nhau.
ở công ty Hoắc Khải có phòng nghỉ, rộng hơn một trăm mét vuông, tuyên bố là để giáo sư tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất, nhưng chỉ có anh ấy biết mình cũng thường xuyên tới đó. Ngoài đồng nghiệp ra thì Tiêu Diệc Hàng không có bạn bè gì cả. Tính cách anh rất nhạt nhẽo, không muốn tiếp xúc và nảy sinh tình cảm với bất kỳ một sinh vật nào. Hai người nhìn 7nhau, cuối cùng Hoắc Khải xì một tiếng, như cười như không nói: “Vậy chờ đến tối khi anh làm việc xong đi.”
Dứt l2ời, anh ấy liếc nhìn xe mình, nói: “Để tôi đưa anh đi.” “Tiêu Diệc Hàng, đồ khốn kiếp!”
Anh ấy cắn răng mắng mỏ, lồng ngực phập phồng, đầu còn dáng vẻ rạng ngời lúc nãy nữa, trên khuôn mặt ngập tràn nét cục cằn. Tiêu Diệc Hàng đi luôn mà không quay đầu lại, trên không 0trung quanh quẩn hai chữ mà anh nói ra: “Thôi khỏi.”
Anh đi rất kiên quyết, như thể không muốn ở lại thêm dù chỉ một giây. Dựa vào đầu mà giữa hai người họ, anh mới là người quyết định?
Anh nói lúc nào bắt đầu thì lúc ấy sẽ bắt đầu, nói lúc nào kết thúc thì kết thúc lúc ấy ư? Hoắc Khải từng nghe anh đề cập tới một vài điều, nhưng chưa kịp hiểu rõ thì nửa tháng trước, anh bỗng nói là mình muốn rời đi.
Kỳ thực anh ấy biết rõ lý do, sở dĩ mình đồng ý cũng là bởi vì cáu giận. “Mấy giờ?” Không đợi anh ấy mở miệng, Tiêu Diệc Hàng đã hỏi.
Hoắc Khải: “...” Hoắc Khải nhìn anh dứt khoát rời đi, tay siết chặt lại.
Đôi mắt vốn trong vắt sáng ngời dần dần tối đi, như bầu trời lúc sẩm tối. Anh ta chỉ nói mình muốn đi, bảo anh sống cuộc sống của người bình thường, vậy anh ta đã bao giờ đặt mình vào vị trí của anh để biết anh nghĩ gì chưa.
Càng nghĩ càng giận, Hoắc Khải đứng ở ven đường, không nhịn được đá vào bánh xe. Cuối cùng, anh ấy cố gắng điều chỉnh hơi thở, sửa sang lại cổ áo xốc xếch của mình, sau đó mới vào trong xe.
Cái gọi là bạn gái chỉ là một người phụ nữ mà anh bỏ tiền ra thuê thôi.