Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 851: Chương 854



Mỗi một giây một phút đều nằm trong sự tính toán của Hoắc Khái.

Anh không gửi tin nhắn cho Tiêu Diệc Hàng ngay, mà đợi m1ấy phút rồi hỏi bâng quơ. [Có đó không?] Đến giờ rồi, nên đi gặp bạn gái của anh, Những tin nhắn của anh chẳng khác nào một hòn2 đá chìm xuống dưới đáy biển, mãi mà không nhận được tin nhắn trả lời. Hoắc Khải không khỏi đi đi lại lại, vò đầu bứt tai, tò m7ò không biết Tiêu Diệc Hàng đang làm gì. Hoắc Khải lập tức vỗ vào chiếc Lamborghini yêu dấu của mình: “Tôi tới đón anh tới nhà hàng chứ làm gì. Chẳng phải chúng ta đã hẹn là đi ăn cơm với bạn gái của tôi sao?”

Ai ngờ anh vừa nói xong, Tiêu Diệc Hàng lại “xì” một tiếng, nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, chậm rãi nói: “Đi ăn cơm với bạn gái của cậu, cậu không đi đón cô ấy, đón tôi làm gì?”
Chẳng lẽ anh ta quên lời hẹn ngày hôm nay rồi à?

Khoảng mười phút sau,7 rốt cuộc âm báo tin nhắn cũng vang lên. Hoắc Khải vội vàng cầm lên xem, đúng là tin nhắn của Giáo sư thật. [Nếu không có gì bấ2t ngờ xảy ra thì mấy chục năm nữa vẫn có ở đây.]
Hôm nay, Tiêu Diệc Hàng mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, bên ngoài khoác chiếc áo ghi lê đen, ngoài cùng là chiếc áo khoác to.

Khí chất tao nhã, nhưng lại có phần xa cách, khiến người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Mặc dù anh biết bề ngoài của Tiêu Diệc Hàng không tồi, đây là còn có cặp kính che đi đôi phần nhan sắc, nhưng bây giờ nhìn đối phương bước tới, linh hồn của anh vẫn không khỏi rung động, trái tim như bị đánh trúng.

Thực ra chính anh cũng không biết vì sao sau khi hai người họ tách ra, càng ngày anh lại càng thiếu kiên nhẫn.
Anh ta không né tránh, ngược lại còn rất tự nhiên.

Đi tới trước mặt Hoắc Khải, Tiêu Diệc Hàng chỉ nói một câu với vẻ mặt vô cảm: “Cậu ở đây làm gì?”
Lúc này thấy Tiêu Diệc Hàng đi tới, trái tim xao động của anh mới dần bình tĩnh lại.

Từ lâu, mối quan hệ của bọn họ đã thay đổi rồi. Tiêu Diệc Hàng bước từng bước tới, cuối cùng chạm vào tầm mắt của Hoắc Khải.
Hoắc Khải “ha” một tiếng, cắn môi rồi nhanh tay soạn một hàng chữ [Tới mau lên, tôi đang chờ anh ở cổng Viện Hàn lâm.

Dứt lời, anh không đọc tin nhắn của anh ta nữa, bởi vì không biết bao giờ tên đầy mới nhắn lại cho anh.
Hoắc Khải sửng sốt giây lát.

Chuyện này...
Anh cứ ôm cây đợi thỏ ở đây, sợ gì không bắt được anh ta. Hoắc Khải đợi mòn mỏi ngoài cổng.

Khoảng mười phút sau, rốt cuộc một bóng người quen thuộc cũng xuất hiện.
Máu lên não hơi chậm, đến khi phản ứng lại, anh vội vàng ấp úng nói “À, nhà hàng mà chúng ta tới ăn là sản nghiệp của gia đình bạn gái tôi. Cô ấy ở đấy, không cần tôi đón.”

Tiêu Diệc Hàng: “...”