Những1 tiếng oành hành khiến không ít người chú ý tới.
Tiêu Diệc Hàng bình tĩnh ngồi trên xe. Đến tận khi gặp đèn đỏ, anh mới không nhị2n được nói ra hai chữ “Ấu trĩ.” Chẳng qua, Hoắc Khải nhìn quanh một vòng mà không thấy người mình muốn tìm.
Tiêu Diệc Hàng nhíu mày lại: “Người mà cậu nói đâu?”
Đừng nói với anh là chỉ có hai bọn họ. Hoắc Khải không khỏi rủa thầm một tiếng: “Vội gì hả, chắc chắn là có ở đây.” Đây là một nhà hàng Tây cao cấp, nằm trên tầng bốn mươi mấy. Ở đó có thể ngắm trọn cảnh đêm ở Bắc Kinh.
Đèn đuốc rực rỡ, phồn hoa hưng thịnh, đồng thời cũng ngập tràn hương vị khói lửa.
Tới nhà hàng, nhân viên vội vàng tới hỏi: “Hai anh đã đặt trước chưa ạ?” Tiêu Diệc Hàng: “...”
Nhìn Hoắc Khái hớt hải đi tới chỗ kia, sắc mặt của anh trở nên là lạ.
Hoắc Khái quen biết cô gái đó thật sao? Hoắc Khải “xì” một tiếng: “Ừ, anh thì chín chắn, anh thì thông minh!”
Mặc dù rất tức, như7ng cũng không thể phủ nhận rằng Tiêu Diệc Hàng rất thông minh,
Sau khi hiểu biết hơn về anh, có đôi khi Hoắc Khải cũng phải sùng 7bái và mê muội trước trí tuệ của anh. Anh bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê cô nàng kia, chỉ có điều trong những cô nàng điệu đà ấy đều giống hệt nhau, không có điểm nhấn gì cả, vậy nên anh quên mất trông như thế nào rồi. May mà anh vừa cầm điện thoại lên định gọi điện thì đối phương đã nhìn thấy anh, lập tức đứng lên chào.
“À, ở đằng kia. Tôi nhìn thấy cô ấy rồi!”
Hoắc Khải vội vàng nói. Ở những nơi như thế này, nhân viên đã gặp nhiều trường hợp rồi, vậy nên cũng không ngạc nhiên khi anh hai giai tới nhà hàng Tây ăn cơm với nhau.
Hoắc Khải búng tay một cái: “Đương nhiên là rồi. Tôi tới tìm bạn gái tôi.”
Nghe vậy, nhân viên vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh anh, cười nói: “Vâng, bạn gái anh ở đâu ạ?” Rõ ràng đã nhìn thấy cô gái đó mấy lần rồi, vả lại chỗ đó cách bọn họ chưa tới mười mét.
Vừa rồi cậu ta bị sao vậy? Mù à?
Tiêu Diệc Hàng nhìn Hoắc Khải ngồi bên cạnh cô gái kia, đôi mắt lóe lên, không ai biết anh đang nghĩ gì.