“Muốn ăn gì cứ gọi đi.” Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới. Tiêu Diệc Hàng nhìn cô gái kia, hờ hững nói: “Làm phiền lấy một cốc nước ấm cho cô đây.”
Nhân viên phục vụ: “Vâng, thưa anh.” Hoắc Khải lên tiếng thúc giục, cắt đứt ánh nhìn của cô nàng bên cạnh với Tiêu Diệc Hàng.
Cuối cùng, bọn họ gọi bít tết Wellington, giăm bông Parma Ham, các loại salad Caesar. Một bữa cơm tiêu tốn mấy ngàn tệ, Hoắc Khải không hề xót tiền, vốn anh cũng chẳng để ý tới chuyện này, chỉ muốn thấy Giáo sư có hài lòng với những gì nhìn thấy không. Anh nói xong, cô gái ở đối diện nhìn anh với vẻ cảm kích, ngoài ra còn có phần ngượng ngùng.
Hoắc Khải: “...?” Bây giờ anh đã dẫn bạn gái tới rồi.
Thế nhưng, trong suốt bữa ăn, bất kể anh tình tứ hay ngọt ngào với cô gái này thế nào, Tiêu Diệc Hàng cũng thờ ơ, sắc mặt của anh dần trở nên khó coi, đến cuối cùng còn suýt không diễn được nữa. Hai người này đang làm gì thế? Anh nhìn cô nàng bên cạnh, rồi lại nhìn Giáo sư, liếc mắt đưa tình với nhau trước mặt anh?
Vẻ mặt của anh trở nên vi diệu, ho nhẹ một tiếng: “Còn muốn ăn gì nữa thì em gọi đi.” Hoắc Khải vẫn chưa ăn bít tết xong. Tay trái anh cầm dao, tay phải cầm nĩa, đang ưu nhã cắt bít tết.
Khi nhìn về phía người đàn ông ở phía đối diện, trong mắt anh mang theo ý cười: “Thấy chưa, có phải bạn gái của tôi rất đẹp không?” Tiêu Diệc Hàng cầm khăn ăn, nhẹ nhàng lau khóe môi, ánh mắt nhìn Hoắc Khải cũng nhàn nhạt: “Ừm, đẹp. Sinh nhật cô ấy là ngày bao nhiêu? Cuối cùng cũng tới lúc kết thúc, cô gái kia đi toilet.
Cô ấy vừa đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Hoắc Khải và Tiêu Diệc Hàng. Nghe vậy, cô gái nhẹ nhàng nũng nịu: “Thôi, người ta đang đến tháng, không thể ăn được, nếu không sẽ đau lắm, như có máy khoan đang khoan trong bụng vậy.” Nghe vậy, Hoắc Khải hơi sửng sốt, sau đó nói: “Vậy à? Thế là thuận theo chiều kim đồng hồ hay ngược chiều kim đồng hồ?”
Cô gái kia: “ ?” Nkhìn bọn họ tình tứ gọi món, đôi mắt của Tiêu Diệc Hàng lấp lóe,
Trông có vẻ không giống giả cho lắm. Chẳng lẽ cậu ta kiếm bạn gái nhanh thể cthật rồi sao? Nghe tiếng cười đùa của bọn họ, Tiêu Diệc Hàng không khỏi dời tầm mắt, nhưng cuộc đối thoại của bọn họ vẫn vọng vào tai. Hoắc Khái đảo mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ngày 20 tháng 5.”
Nghe vậy, Tiêu Diệc Hàng nhướng mày lên, không nói gì nữa.