Cô ấy ngạc nhiên nhìn Giá1o sư, sau đó lại nhìn Hoắc Khải.
Kết quả, cô ấy lại phát hiện ra Hoắc Khải lẳng lặng quay mặt đi, sắc mặt tái xanh, mà c2òn hơi đỏ nữa. Hoắc Khải cũ2ng dừng lại, đối mặt với anh.
Đến lúc tạm biệt nhau rồi.
Hoắc Khải nhìn cô gái bên cạnh, xoa cằm cô ấy, cười nói0: “Cứng lên xe chờ anh trước đi, anh sẽ tới nhanh thôi.” Tiêu Diệc Hàng: “...”
Anh nhìn Hoắc Khải, ngay sau đó, Hoắc Khải dứt khoát đứng lên, bỏ lại một c7âu: “Tôi đi thanh toán.”
Giọng nói có vẻ hơi tức tối, mà còn rất dữ dằn nữa. Sau khi bữa cơm kết thúc, mỗi người mang mộ7t tâm trạng khác nhau. Sau khi ra ngoài, đi vài bước là Tiêu Diệc Hàng dừng lại, nhìn về phía hai người họ. Hơn nữa anh cũng không muốn thấy Hoắc Khải hút thuốc. Lúc trước mỗi khi bọn họ ở cạnh nhau, chỉ cần Hoắc Khải cầm thuốc lá lên là sẽ bị anh mắng, bảo anh muốn hút thì cút ra ngoài mà hút.
Lâu dần, Hoắc Khải cũng ít hút hơn, bởi vì biết anh không thích.
Nhưng hôm nay... Trên con đường cách đó không xa, xe cộ qua lại tấp nập, mây trên trời hững hờ trôi. Tất cả đều đang di chuyển, chỉ có bọn họ đứng im tại chỗ, đứng nhìn nhau trong đêm. Đứng đó một lúc lâu mà chỉ nghe thấy Tiêu Diệc Hàng nói ra một câu như thế, trong lòng Hoắc Khải bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Không nói rõ ra được là xót xa, thất vọng, đau nhức, hay nực cười.
Anh ta dừng lại là để nói câu ấy với anh sao?
Đúng là hôm nay anh đưa “bạn gái” của mình tới gặp Tiêu Diệc Hàng, nhưng không thể qua mắt anh ta được. Anh ta vạch trần anh không chút khách khí, không chứa chút mặt mũi nào. Sau đó, anh ta lại dặn anh phải đối xử tốt với người ta.
Hoắc Khải rít sâu một hơi thuốc, sau đó nhả khói ra. Anh quay mặt đi, đầu lưỡi dí mạnh vào má.
có làm thật không?”
Dứt lời, anh xoay người đi.
Cách đó không xa, cô gái kia vẫn đang chờ Hoắc Khải ở ngoài cửa xe, bởi vì vừa rồi anh quên đưa chìa khóa cho cô ấy.
Tiêu Diệc Hàng nhìn hành động của Hoắc Khải, lông mày khẽ nhíu lại.