Hoắc Khải quay lưng về phía Tiêu Diệc Hàng, 1còn Tiêu Diệc Hàng thì lẳng lặng đứng trong bóng tối. Trông bọn họ như đang thắm thiết ôm hôn nhau. Người đàn ông cao gầy nhì2n cảnh tượng ấy, cảm thấy thời gian như dừng lại.
Rõ ràng đây là điều mà anh muốn thấy. Thế nhưng, vì sao nhìn thấy hình ảnh 7này, anh lại không dời mắt nổi, trái tim như ứa máu, nhức nhối khó chịu. Lúc này, Hoắc Khải đang vô cùng phẫn nộ cáu gắt, anh không ngờ là tên khốn kiếp ấy lại im lặng biến mất như thế.
Anh ghét cái cảm giác bị anh ta điều khiển. Dựa vào đâu? Bởi vì anh ta là giáo sư, có trí thông minh hơn người sao?! Cuối cùng, Hoắc Khải đá vào chiếc Lamborghini của mình, cảm thấy hả giận hơn một chút. Chuyện này có vẻ cũng trôi qua rồi, nhưng trong lòng anh không thoải mái chút nào. Đây là điều mà Tiêu Diệc Hàng muốn thấy thật sao? Đêm dường như lạnh hơn.
Bây giờ đang là cuối7 thu, sắp tới đồng chí rồi, chẳng biết thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống từ trên trời. Đến khi Hoắc Khải quay đầu lại thì đã không nhìn thấy người kia đầu nữa.
Sắc mặt anh thay đổi, vội vàng nhìn ngó xung quanh. Cuối cùng, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc ấy, anh không nhịn được mắng một tiếng: “Chết tiệt!” Sương mù mông lung, giống mưa, mà cũng giốn2g tuyết, rơi vào người rồi biến mất, phủ một lớp sương lạnh lên chiếc áo khoác.
Anh đứng im tại chỗ, đằng sau là màn đêm đen 0kịt, như mực đổ lên giấy. Ánh mắt của anh dần tôi đi. Anh bực bội đi đi lại lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô gái đang tựa trên cửa xe vừa ngượng ngùng vừa thấy phức tạp. Hôm nay, khi không thể tự lừa dối bản thân được nữa thì vẫn phải đối mặt với nó.
Dù rằng, trái tim như đau như dao cắt. Tên khốn vô lương tâm!
Lần này, Hoắc Khải lại giận dỗi, một tuần liền không đoái hoài gì tới Tiêu Diệc Hàng, chịu đựng cảm giác giày vò trong nội tâm, muốn đợi mấy ngày nữa.
Lúc trước anh đã hợp tác với Viện Hàn lâm Khoa học, nghiên cứu phần cứng của một vài thiết bị điện tử, Tiêu Diệc Hàng là một trong những nhân viên quan trọng mà Viện Hàn lâm cử tới.