Cuối c2ùng, Ôn Huyền vẫn không nhịn được thở dài một tiếng. Cô đi tới cạnh nội, nhìn hai đứa trẻ bên trong.
Đừng nghĩ nhiều thế nữa, Lục K7iêu đã phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm rồi. Bên trong có nhân viên trực ca đêm. Nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú cao lớn bước vào, cô nhân viên ngây người ra. “Thưa anh, anh tìm ai ạ?” Cô ấy bước tới hỏi.
Người đàn ông bước tới, khuôn mặt lạnh lùng điển trai, trầm giọng đáp: “Tôi tìm Ôn Huyền.”
“À, anh tìm cô Ôn ạ. Anh là..?” Bây giờ thấy chồng cô sốt sắng muốn gặp cô như thế, lời đồn cũng tự động sụp đổ. Cô nhân viên dẫn anh tới trước cửa phòng của Ôn Huyền.
“Thưa anh, mật mã là 6 chữ số này, anh vào đi ạ.”
“Cảm ơn.” Bây giờ cả hai đứa bé đều đã có tên, nhưng vẫn chưa chốt, tên là do ông Lục đặt
Ông tìm tòi trong hai quyển sách sử, chọn hai cái tên với ngụ ý rất hay.
Chỉ có điều nhà họ Lục không phải một gia đình độc đo2án. Mặc dù bọn họ đều thích hai cái tên ấy, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của bố lũ trẻ, cũng chính là Lục Kiêu.
Sắp tới tiệc đầy tháng0 rồi, chỉ còn chờ anh về nữa thôi. Ôn Huyền cứ thể ngắm nhìn hai đứa trẻ, đôi mắt dịu dàng, cả người tỏa ra vầng sáng của một người mẹ.
Ban đêm, Ôn Huyền chìm vào giấc ngủ.
Cử nửa đêm là hai đứa nhóc lại tỉnh lại uống sữa. Ôn Huyền chọn cách nuôi con bằng sữa mẹ. Bị đánh thức, cô cho chúng uống sữa, ru chủng ngủ rồi mới ngủ tiếp. Hai đứa nhóc nằm trong nôi, miệng ngậm núm vú cao su, trông cực kỳ đáng yêu. Không biết bao lâu, bên ngoài có ánh đèn lóe lên.
Đèn xe từ xa chiếu tới gần, xuyên qua bóng đêm, chiếu vào căn biệt thự bên này.
Đó là một chiếc xe việt dã. Giọng anh rất nhỏ, dường như sợ đánh thức người trong phòng.
Nhìn anh vào trong phòng, cô nhân viên không khỏi hâm mộ.
Người đàn ông này thật cường tráng, thật “men lỳ”. Mỗi một hành động đều toát lên khí thế mạnh mẽ, hơi thở ngập tràn hormone.