Một cô gái đang nằm trên giường, mái tóc dài xõa tung, mặc chiếc áo ngủ t1heo phong cách Hepburn, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Dù sao, đó cũng là con của bọn họ, là cục cưng mà cô mang thai mười tháng mới sinh ra, sao có thể yên tâm giao cho người khác được.
Nhưng nếu có anh ở bên cạnh thì cô đã không cần lo lắng gì hết. Cuối cùng, nhìn dáng vẻ yên lặng ngủ say của cô, anh cúi người hôn nhẹ vào trán cô. Lúc anh đi lên đây, nhân viên chăm sóc ở đây nói đến buổi tối, những đứa trẻ đều có 0nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc, nhưng Ôn Huyền lại từ chối.
Ban đêm, cô kiên trì làm bạn với hai đứa trẻ, cho chúng uống sữa mẹ mỗi khi đói. Anh nghe mà nỗi lòng phức tạp khôn kể.
Khoảng thời gian phục hồi sau sinh là vô cùng quan trọng, không chỉ là về cơ thể, mà còn về mặt tâm lý. Anh đã không thể cho cô sự quan tâm về tâm lý đã đành, lại còn để cơ thể cô mỏi mệt vì chăm con. Lúc trước Ôn Huyền dậy đi tiểu đêm rồi, bây giờ ngủ rất say. Lục Kiêu chỉnh lại chăn cho cô, sau đó mới đi tới hai chiếc nôi bên cạnh.
Hai chiếc nôi ấy đặt sát cạnh nhau. Hai đứa nhóc bên trong, một đứa mặc quần áo màu xanh, một đứa mặc quần áo màu hồng. Khác với khuôn mặt đỏ hỏn và đôi mắt nhắm chặt lúc mới chào đời, bây giờ hai đứa nhóc đã thay đổi hẳn rồi. Dưới bóng đêm, cả người cô như phát sáng.
Trông cô như m2ột người đẹp đang ngủ, dù đã sinh con, đã làm mẹ, nhưng điều đó lại khiến cô càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Bên cạnh còn có hai chiế7c nôi sơ sinh, có hai đứa nhóc nằm trong đó. Nhưng Lục Kiêu không đi tới chỗ hai nhóc đó trước, mà tới cạnh giường của Ôn Huyền. A7nh cúi người xuống, một tay chống lên tủ đầu giường, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Trong cặp mắt đen láy hẹp dài của anh2 ngập tràn nỗi nhớ nhung dành cho cô. Trông chúng trắng trẻo mềm mại, cực kỳ đáng yêu, trong đôi môi chúm chím còn đang ngậm núm vú cao su.
Lục Kiêu nhìn hai đứa nhóc, trái tim sắt thép của anh như muốn tan chảy.