Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 858: Bé con của đội trưởng lục



Lục Kiêu cúi người xuống, cẩn thận bể cô con gái lên. Cô bé quá nhỏ, quá mềm, như thể không có xương, chỉ toàn thịt là thịt. Lục Kiêu kh1ông khỏi hoài nghi thế giới, rốt cuộc con cái của loài người là sinh vật thần kỳ gì đây.

Căn bản anh không biết bế thế nào. Mặc2 dù lúc trước đã từng học rồi, nhưng đến lúc thực hành, anh vẫn không khỏi luống cuống tay chân. Mắt cô bé rất to, mũi xinh xắn, miệng nhỏ chúm chím, giống Ôn Huyền như đúc.

Người ta hay nói con gái giống bố, nhưng cô bé lại giống mẹ, khiến anh cực kỳ yêu quý.
Sửa soạn xong xuôi, cô đợi người nhà tới đón.

Trong trung tâm ở cữ này còn có những người khác nữa, nhưng là ở tầng khác. Cô cũng từng thấy chồng người khác tới chăm sóc bọn họ rồi, ít nhiều gì cũng từng nghe bọn họ hỏi thăm, nhưng cô không tiện để lộ hành tung của Lục Kiêu, vậy nên chỉ nói qua loa cho xong.
Kể từ giây phút ấy, Lục Kiêu cũng biết rằng, chính Ôn Huyền đã cho anh cái tổ ấm hạnh phúc bao người hâm mộ này.

Vợ chồng mặn nồng, một trai một gái.
Ôn Huyền ở cữ hết một tháng, đang chuẩn bị rời khỏi đây.

sức khỏe cô khôi phục rất tốt, vóc dáng không thay đổi, nhưng cũng có một vài chỗ thay đổi, và có thể còn là một gánh nặng nhọc nhằn hơn với cô. Ôn Huyền đứng trước gương, mặc quần áo chỉnh tề, vừa chỉnh lại áo của mình vừa thở dài một hơi. Phần áo trước ngực căng quả.
Cô bé sơ sinh thì ngược lại, n7goan ngoãn để anh bể. Đôi mắt cô bé rất to, mũi nhỏ nhắn, ngây thơ nhìn người đàn ông này, hình như không biết anh là ai, nhưng lại khô7ng hề sợ anh.

Phải biết rằng, lúc trước ngoài Ôn Huyền và bà Lục, ai bế cô bé là cô bé cũng mếu máo khóc òa lên.
Anh không nhịn được cúi đầu hôn lên má cô bé. Cô bé nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, cười vui vẻ hơn nữa, đôi mắt lấp lánh như sao trên trời.

Lục Kiêu vẫn chưa quên, ngày ra đi, anh đã tự tay cắt cuống rốn cho con gái.
Nghe c2ô bé ê a trong miệng, Lục Kiêu sợ đánh thức Ôn Huyền, bèn cẩn thận bế cô bé ra ngoài.

Cạnh cửa sổ ở hành lang, lá phong đỏ rực 0trên cành cây, trên mặt đất cũng có những chiếc lá đỏ bay bay.
Nhưng những người khác thấy vậy thì chuyện lại thành vợ chồng bọn họ không hòa thuận, mỗi khi nhìn Ôn Huyền đều tỏ vẻ thương hại.

Ôn Huyền không để trong lòng, nhưng không có nghĩa là cô không có phản ứng gì. Lúc ấy, cô cười nói với người phụ nữ kia: “Tính ra thì chồng cô vẫn tốt hơn, vừa chu đáo lại vừa dịu dàng. Ông chồng tốt như thể, cô phải trông coi chặt vào đấy, đừng để anh ấy tốt với tất cả mọi người, dù sao tôi cũng có chồng rồi mà.”