Một lát1 sau, bà Lục gọi điện thoại tới.
“A lô, me a.” Cô kéo kính râm từ trên đầu xuống sống mũi, che đi đôi mắt của mình.
Lần này thì hay rồi, đi mà không có ai tới đón. Vốn người ta đã đồn thổi linh tinh về cô rồi, bây giờ càng không tránh được việc bị bàn tán.
Mặc dù Ôn Huyền không thèm để ý cái nhìn của những người khác, nhưng là một ngôi sao nổi tiếng mà ai cũng biết, rất nhiều chuyện cô không thèm để ý thì những người khác cũng phóng đại lên, trở thành trung tâm đàm luận. Vậy nên, dù cô có nghĩ thế nào thì những người phụ nữ nhiều chuyện ấy cũng sẽ rỉ tai nhau chuyện cô “không được chồng thương, không được nhà chồng thích”. Nhân viên mở cổng ra, Ôn Huyền đi ra ngoài. Cô liếc nhìn về phía trước, sau đó lại cúi đầu nhìn hai cục cưng của mình.
Nhưng một giây sau đó, không biết nghĩ tới điều gì, cả người cô sững lại.
Đợi, đợi đã.. Bình thường cứ rảnh rỗi là bà Lục và Tiểu Quần Quần lại tới đây. Nhất là bà Lục, ngày nào không được gặp cháu trai cháu gái là bà nhớ lắm, nhưng hôm nay cô đưa hai đứa nhóc về nhà, sao bà lại không tới đón đây?
Quả thực là Ôn Huyền không hiểu ra sao.
Cô chỉ cảm thấy hơi buồn, mặc dù không thể hiện ra mặt, nhưng quanh người lại toát ra cảm xúc mang tên “không vui”. Vừa rồi cô đã nhìn thấy gì?
Ôn Huyền lại chậm rãi ngẩng đầu lên, còn vô thức ngừng thở.
Một chiếc xe việt dã đang đỗ bên dưới bậc thềm.