Cùng lúc ấy, mọi sự nghi hoặc, khó hiểu đều tan thành mây khói. Anh bảo vệ đất nước, chiến đấu vì đất nước, không có những người như anh thì lấy đâu ra sự bình an yên vui của hàng vạn mái nhà?
Lúc này, Lục Kiêu dừng lại trước mặt cô, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa: “Ôn Huyền, anh trở về bảo vệ mẹ con em.” Đầu anh vùi vào cổ cô, giọng nói khàn hắn đi.
Ôn Huyền còn nói gì được nữa đây? Mỗi cô mấp máy, nhưng chẳng nói ra được câu nào. Cô biết vì sao1 mọi người lại làm thế, vì sao người nhà lại không tới đón cô.
Mọi thứ trước mắt nhòe hết cả đi, Ôn Huyền không nhìn rõ t2hứ gì nữa. Đợi đến khi cô tháo kính râm xuống, lau nước mắt rồi lại ngẩng mặt lên, đối phương đã mở cửa xuống xe. Người đàn ông a7nh tuấn cao lớn, mặc đồng phục màu xanh ô liu ấy đi đôi giày quân đội, ôm một bó hoa hồng Champagne tươi thắm, bước từng bước tới7 trước mặt cô. Anh vẫn đẹp trai như thế, khuôn mặt thon dài, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng kiến nghị, chỉ đen hơn một c2hút so với ngày đi. Thấy cô chỉ khóc mà không nói lời nào, Lục Kiêu đau thắt tim gan.
Cuối cùng, anh ôm hoa bằng một tay, tay kia thì kéo cô vào lòng mình. Ôn Huyền đụng thẳng vào lồng ngực của anh, sau đó bị anh ôm chặt lấy eo.
“Xin lỗi vợ, anh tới muộn rồi.” Nhưng điều ấy không ảnh hưởng tới nét điển trai của anh, ngược lại càng thêm hấp dẫn.
Đây là 0lần đầu tiên Ôn Huyền nhìn thấy anh mặc bộ quần áo này, nỗi lòng cô vô cùng phức tạp, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Trong một tháng sau khi sinh, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, tuy rằng chỉ toàn mấy chuyện vặt vãnh, nhưng cô vẫn muốn chia sẻ với anh.
Ôn Huyền còn có chuyện khác muốn nói với anh, bao gồm cả chuyện anh ra đi mà không một lời từ biệt. Nhưng đến khi anh trở về, cô lại chẳng nói được gì cả, chỉ biết ngấn lệ dựa vào vai anh, túm chặt vạt áo trước ngực anh, cuối cùng mở miệng nói ra câu đầu tiên: “Anh bình an trở về là tốt rồi.”