Từ trước tới nay, bọn họ luôn không phô trương trong mấy chuyện này, vậy nên cũn1g chỉ mời một vài người thân và bạn bè tới. Bất kể Hoắc Khải nghĩ gì thì những chuyện nên tiến hành vẫn đang trong quá trình tiến hành.
*** Trước lúc đó, phía Hoắc Khải xảy ra một chuyện khiến anh bực mình, theo lời anh nói 2thì là “tức đến biến dạng”.
Đã có kết quả nghiên cứu công nghệ mà công ty anh thuê nhóm giáo sư làm rồi. Trong khoảng thời gian 7này, anh không liên lạc gì với Tiêu Diệc Hàng, chỉ đợi anh tới tìm mình để giao kết quả nghiên cứu. Nhưng đến cuối cùng, anh ấy chờ được7 điều gì? Hai đứa nhóc mặc yếm đỏ rất đáng yêu, đang nằm trên ghế trải đệm, quanh người toàn là lì xì, bánh Kueh(*)
(*) Bánh Kueh: loại bánh hình mai rùa màu đỏ, mang ý nghĩa mừng thịnh vượng, sức khỏe bền lâu. Chiếc đèn lồng được chạm khắc tinh xảo treo trên cao, gió thổi qua là lại đung đưa lắc lư.
Anh em họ hàng, bạn bè gần xa tới nhà chúc mừng. Chẳng lẽ là vì nhìn thấy “bạn gái” của anh?
Hay là vì... cái gọi là hôn ấy? Anh cũng từng tới Viện Hàn lâm Khoa học rồi, nhưng bên đó chỉ nói Tiêu Diệc Hàng đã nghỉ phép sau khi hoàn thành dự án này, vậy nên tới nơi làm việc cũng không tìm được anh. Chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức tiệc đầy tháng cho hai đứa bé. Trong tử hợp viện nhà mình, ông Lục đích thân ra tiếp đón anh em họ hàng tới chơi.
Ngay từ sáng sớm, thím Trương và bà Lục đã loay hoay trong phòng bếp, chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn. Tiêu Diệc Hàng bảo người khác tới giao kết quả, còn anh thì không thấy tăm hơi đâu cả.
Hoắc Khải gọi điện cho 2anh nhưng chỉ nhận được thông báo máy bận. Một con ruồi không đầu, có lẽ cụm từ này rất phù hợp với Hoắc Khải lúc này. Bữa tiệc đầy tháng của hai đứa trẻ nhà họ Lục chính là hy vọng cuối cùng của anh ấy.
Dù sao thì Lục Kiêu cũng là bạn của Tiêu Diệc Hàng, cho dù không muốn đi thì anh ta cũng phải lộ mặt rồi tặng quà chứ nhỉ? Sở dĩ bọn họ không tới nhà hàng là bởi vì cảm thấy không an toàn bằng ở nhà, hơn nữa cũng nghĩ rằng tự chuẩn bị món ăn thì sẽ có thành ý hơn.
Dù sao tử hợp viện cũng đủ lớn, đặt mấy cái bàn trong sân cũng đủ. Tiêu Diệc Hàng như bốc hơi khỏi thế gian này.
Hoắc Khải tức điên lên, nhưng m0ãi mà không liên lạc được, anh lại bắt đầu luống cuống, không thể tập trung nổi, liên tục suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh ta lại đột nhiên biến mất.