Ôn Huyền nhíu mày lại, Lục Kiêu đứng đó làm gì? “Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe mấy chuyện đó.” Trong mắt mẹ cô chỉ có Ôn Dục, tới tìm cô cũng là vì Ôn Dục, vì muốn cô tài trợ cho cuộc sống của bọn họ.
Đã bao giờ bà ấy thật lòng quan tâm đến cô? Anh nói đến đây, lông mi Ôn Huyền rung lên. Cô cầm chiếc giày hình đầu hổ, sắc mặt trở nên phức tạp.
Lục Kiêu chậm rãi nói tiếp: “Mẹ em vẫn luôn cảm thấy áy náy với em, nhưng lại không muốn tới tìm em, sợ em cảm thấy bà ấy tới vì tiền...” Cô hơi khựng lại, vờ như vô tình hỏi: “Anh đi tiễn ai à? Người đó đâu? Sao không vào nhà ngồi chơi?”
Tặng đồ mà còn thần thần bí bí nữa. Ôn Huyền không nói lên lời, cổ họng trượt một cái, cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi: “Bà ấy tới, đúng không?”
Lục Kiêu biết cô đang nói tới ai. Anh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Thực ra anh vẫn luôn giữ liên lạc với mẹ em. Bố em nằm viện, bà ấy không đi được, lần này bà ấy đã thuê nhân viên chăm sóc. Lúc kết hôn, bà ấy không thể ở bên cạnh em, bây giờ con chúng ta chào đời, bà ấy muốn biểu đạt tâm ý của mình.” Lúc tới gần, Ôn Huyền nhanh chóng chú ý tới một cái hộp mà anh đang cầm. Đúng thế, traong tay anh đang cầm một chiếc hộp màu đỏ rất đẹp.
Ôn Huyền nhận lấy, nhìn anh hỏi: “Sao anh ra ngoài mà không nói tiếng nào vậy? Em tìm anh mãi đấy.” Cô tò mò, cất bướkc đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Kiêu xoay người lại. Anh nhìn cô, trong mắt không có vẻ gì là ngạc nhiên, dườncg như đã biết trước là cô sẽ đến. Ôn Huyền ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Là đàn ông hay phụ nữ?”
Lục Kiêu trả lời: “Phụ nữ.” Một vài ký ức lúc nhỏ lóe lên trong đầu, vụn vặt lộn xộn, nhưng chúng thực sự từng xảy ra.
Đây là một món quà của người thuộc thế hệ trước, mỗi đường kim sợi chỉ đều mang theo tình yêu thường dành cho con cháu. Ôn Huyền: “...”
Cô im lặng, đột nhiên không muốn nói gì nữa. Lục Kiêu đi ra ngoài vào lúc này, để gặp một người phụ nữ? Lục Kiêu mím môi, chậm rãi nói: “Người đó nói không tiện xuất hiện, chỉ tặng món quà này cho lũ trẻ.”
“Người đó?”. Cảm xúc của Ôn Huyền trở nên kích động, hơi thở cũng rối loạn theo.