Tiêu Diệc Hàng mặc chiếc áo khoác đen chúng đến đầu gối, một ktay cầm hộp quà, một tay đút vào túi áo khoác, đứng cách bọn họ một khoảng phía sau. Hai vợ chồng nhìn nhau, cuối cùng vị giáco sư này cũng tới. Hoắc Khải đã tới rồi. Mấy lần trước bọn họ đều xuất hiện cùng nhau, nhưng lần này lại đi riêng.
Vả lại lần này có vẻ như Hoắc Khải không được phấn chấn cho lắm, cứ thẫn thờ như người mất hồn, còn liên tục nhìn những người tới dự tiệc đầy tháng, hình như đang tìm ai đó.
Nhưng bây giờ, không cần nói thì bọn họ cũng biết là anh ấy tìm ai rồi. Lục Kiêu sẽ không hỏi chuyện xảy ra giữa hai người họ, dù sao đó cũng là chuyện riêng của người ta.
“Ơ, Giáo sư... Ôn Huyền: “...”
Mặc dù không hiểu đầu đuổi ra sao, nhưng cô vẫn đoán được là có liên quan đến ai kia. Ôn Huyền gọi, nhưng anh ta chẳng quay đầu lại, khiến cô ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Hoắc Khải đi tới, nhìn về phía sau bọn họ, hỏi: “Anh ấy tới chưa?” “Bận như thế cơ à.”
Cô nghi hoặc lẩm bẩm. Lục Kiêu thì nhìn theo bóng Tiêu Diệc Hàng, chậm rãi nói: “Tới đây rồi thì chứng tỏ không bận đến thế đâu. Anh ấy đi chắc là vì ở đây có người mà anh ấy không muốn gặp.” Ôn Huyền hơi do dự “Hơ, anh nói ai?” Cảm xúc trong mắt Hoắc Khải có vẻ rất gấp rút: “Đương nhiên là Giáo sư rồi! Tiêu Diệc Hàng ấy!”
Nhìn dáng vẻ nóng vội của anh ấy, Ôn Huyền mấp máy môi, không biết có nên nói hay không. Cả hai người đó đều rất lạ.
Lúc này, tiếng bước chân vọng tới từ cổng tử hợp viện. Ôn Huyền quay người lại và nhìn thấy Hoắc Khái. Trước khi đi, Giáo sư nói với cô là tốt nhất đừng nói, nhưng cô lại không biết rằng sự chần chừ của cô chính là câu trả lời rồi.
Nếu không phải là Tiêu Diệc Hàng thì cô đã phủ nhận ngay từ đầu.