Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 865: Chương 868



Một chiếc xe Volkswagen đỗ ở ven đường. Tiêu Diệc Hàng không thích chơi trội, so với chiếc Ferrari trị giá mấy triệu của Hoắc Khải tkhì xe của anh ta chỉ có hơn hai trăm ngàn.

Thấy Tiêu Diệc Hàng định lên xe, Hoắc Khải vội vàng hô to: “Này! Tiêu Diệc Hàng,c anh đứng lại đó cho tôi!” Tiêu Diệc Hàng đang định mở cửa xe ra, nghe thấy giọng Hoắc Khải, anh hơi chững lại. Anh đuổi về phía đó. Khi chỉ còn vài mét nữa, tiếng xe khởi động vang lên.

Giây tiếp theo, nó bắt đầu lăn bánh, chạy khỏi ven đường, hòa vào dòng xe trên đường.
Cuối cùng, Hoắc Khải không chạy nổi nữa, bước chân dần dần chậm lại. Anh chạy đến mức bụng quặn đau, lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập. Thế nhưng, tất cả đều không đau đớn bằng nội tâm của anh. Căm tức, giận dữ, không cam lòng, và đau đớn, vô vàn cảm xúc đan xen, tất cả đều là do anh ta mang lại, thành công làm anh đỏ đôi mắt.

Bởi vì chạy vội, tóc trên trán Hoắc Khải ẩm ướt, hai má đỏ ửng. Anh chỉ mặc một chiếc áo đi ra ngoài, nhưng vẫn đổ mồ hôi khắp người.
Nhưng sau đaó, anh chẳng hề ngẩng đầu lên, lập tức mở xe ra rồi chui vào.

Hoắc Khái vừa tức vừa vội.
Khi đọc được nội dung trong tin nhắn đó, trái tim anh ta như ngừng đập.

Trên đó viết: [Mẹ kiếp, anh được lắm. Sau này mà còn đi tìm anh nữa thì bản thiếu gia theo họ anh!]
Phía trước là đèn đỏ, Tiêu Diệc Hàng dừng lại, sau đó cầm điện thoại lên xem.

Trong điện thoại có một tin nhắn.
“Này, này... Tiêu Diệc Hàng, anh dừng xe lại, dùng xe lại!” Tay của Hoắc Khải đã chạm vào xe rồi, nhưng bởi vì xe di chuyển nên khoảng cách cũng kéo giãn ra. Anh điên cuồng gọi to, tức đến mức đôi mắt đỏ lên. Nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Diệc Hàng không hề có ý định dừng lại. Chiếc xe lái vào dòng xe trên đường, kéo dài khoảng cách với Hoắc Khải. Anh không cam lòng, vừa đuổi theo vừa gọi to.

Người đang lái xe nhìn hình ảnh ấy, dường như trong mắt không có một cảm xúc nào cả, chỉ có bàn tay đang nắm vô lăng là cầm chặt lại.
Người gửi: Hoắc Khải. Tiêu Diệc Hàng lẳng lặng đọc tin nhắn ấy, rất lâu mà không chớp mắt, đầu óc dại ra. Không ai biết giây phút ấy anh nghĩ gì.

Đến tận khi chiếc xe đằng sau bóp còi thúc giục, anh mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng về phía trước.

Đã chuyển sang đèn xanh rồi. Anh gạt cần, tiếp tục lái về phía trước.