Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 866: Chương 869



Hai cái tên được trích từ câu thơ cổ “thời thần hy hữ”, “thời” và “hy” đều có nghĩa là ánh sáng.

Vậy nên hai đứa nhóc, một đứa tên là L1ục Thời, một đứa tên là Lục Hy. Lục Thiết Trụ: “Anh cũng thế.”

Nhưng ngoài việc giữ im lặng thì Đội trưởng Lục không ngăn cản gì cả, dù sao cũng là vợ 0mình mà.
Mục đích của anh là ở bên vợ con mình. Cuộc sống vui vẻ của một gia đình bốn người bắt đầu diễn ra.

Nhưng lúc này, không phải tất cả mọi người đều hạnh phúc như bọn họ, nhất là Hoắc Khải.
Anh chỉ muốn dùng cồn để gây tê bản thân, dùng đám bạn xung quanh để che giấu nỗi cô đơn của mình.

Rượu Louis XVI hơn trăm ngàn một chai, anh rót hết ly này đến ly khác. Cuối cùng thực sự không cần được nữa, anh vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Cô là mẹ của lũ trẻ, có quyền lên tiếng và có một phiếu quyết định. Điều duy nhất mà Lục Kiêu có thể làm được là sửa nhũ danh của con gái thành Tiểu Hoa, chứ không phải Thủy Hoa.

Còn con trai thì anh cũng hết cách rồi.
Hai bé cưng ngồi trên giường ngây thơ nhìn nhau, như đang trao đổi bằng ánh mắt:

Lục Thủy Hoa: “Em không tiếp lời được2 rồi.”
Một ngày chủ nhật sau tiệc đầy tháng, tối hôm ấy Hoắc Khải đang đi uống rượu với đám bạn tạp nham của mình.

Đi chung với bọn họ, có vẻ như tối nào anh cũng rất vui, tươi cười vô tâm, nhưng chỉ có mình anh biết lòng mình thống khổ dằn vặt đến mức nào.
Cả Thiết Thiết lẫn Trụ Trụ đều không dễ nghe, còn không bằng Thiết Trụ nữa.

Sau khi chấp hành xong nhiệm vụ lần trước, Lục Kiêu đã xin nghỉ phép với cấp trên, có khoảng một tháng không phải lo đến chuyện công việc.
Kể từ sau bữa tiệc đầy tháng, anh như biến thành một người khác, tới những nơi phong lưu chơi bời, như một cậu công tử lang thang, ngày nào cũng rượu chè be bét. Tối nào anh cũng uống đến lúc say mèm mới về nhà, chuyện của công ty cũng bỏ bê, làm bố anh tức đến mức suốt ngày mắng anh là một thằng vô dụng.

Nhưng Hoắc Khải đầu có quan tâm, anh chỉ muốn đắm chìm trong cuộc sống của mình, cho dù đó là một cuộc sống sa đọa chán chường.
Sau một hồi nôn ọe, đầu anh chóng vánh, tim đập thình thịch, gò má đỏ lên. Mọi thứ trước mắt mơ hồ, anh không ngừng lẩm bẩm một cái tên: “... Diệc Hàng... Tiêu Diệc Hàng...”