Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 867: Chương 870



Chính anh cũng không biết tình cảm của mình với Tiêu Diệc Hàng là gì.

Càng tiếp xúc với anh ta, anh càng phải thừa nhận rằng1 mình bị trí tuệ của anh ta thu hút, bắt đầu thưởng thức anh ta. Anh luôn nghe theo Tiêu Diệc Hàng mỗi khi anh ta đưa ra yêu cầu. M2iệng thì có vẻ cứng đấy, nhưng lại rất ngoan ngoãn làm theo. Không biết bao lâu sau, Hoắc Khải hạ kính xe xuống, hứng gió lạnh trong đêm, để mình tỉnh táo hơn.

Lúc này vẫn còn sớm, mới khoảng mười giờ thôi, bình thường anh phải uống tới hai, ba giờ sáng mới về.
Sau khi anh ta đi, Hoắc Khải còn âm thầm lau mồ hôi. May mà anh nhanh trí, chứ Tiêu Diệc Hàng mà thấy anh không làm gì, kiểu gì cũng răn dạy cả anh cho xem.

Về sau cứ gặp những trường hợp ấy, anh lại giả vờ đang học tập, hoặc là giả vờ làm việc, chỉ sợ Tiêu Diệc Hàng giận lây sang mình. Vốn anh là cậu Hai nhà họ Hoắc, là một cậu thiếu gia cao quý, cho dù không còn mẹ ruột, chỉ có mẹ kế, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện từ nhỏ anh đã được ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ phải làm việc gì.
Hoắc Khải choáng váng, lúc đứng lên, bước chân anh hơi chao đảo.

Nhưng lần này, anh không quay về phòng nữa, mà là vắt áo khoác lên vai, loạng choạng đi ra ngoài.
Nhưng hôm nay, không biết vì sao mà anh lại cảm thấy mình đã chịu đựng đủ quãng thời gian thế này rồi.

Sa đọa, chán chường, có lẽ Tiêu Diệc Hàng ghét anh như thể lắm...
Không một ai dám có thái độ lồi lõm với anh, nhưng với Tiêu Diệc Hàng, anh lại nhát gan hết lần này đến lần khác, đã thế còn cam nguyện chịu đựng, thậm chí là hưởng thụ quãng thời gian ở bên anh ta. Khó khăn lắm mới có một người bạn ở bên mình như thế, mang tới cảm giác an toàn mãnh liệt cho anh, nhưng anh ta chỉ cần nói một câu “cậu nên có một cuộc sống bình thường” là đã đẩy anh ra?

Anh ta kiên quyết như thế, khiến Hoắc Khải phải hoài nghi lúc đầu Tiêu Diệc Hàng có thật lòng với mình hay không.
Anh vừa lên xe của mình là có tài xế tới lái thay. Anh ngồi nhắm mắt trên ghế phụ, khắp người nồng nặc mùi rượu, ậm ờ nói ra hai chữ “Về nhà!”

Tài xế lái thay khởi động xe, lái tới chỗ ở của anh.
Bên ngoài tối om, trời rất lạnh.

Gió vờn quanh lòng bàn chân, làm anh rùng mình một cái.