Anh nhíu mày lại, biểu cảm là lạ, như thể đang nghĩ, đây là một câu nói mà Hoắc Khải có thể nói ra kđược sao? Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Thế nhưng, sau khi dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất, anh vẫn không nhịn được, hỏi: “Cải ông hôm đó là bố của Giáo sư hả?” IQ của người này mà nói ra được câu ấy ư?
Trong lòng anh bắt đầu có một cái nhìn khác về Hoắc Khải, nhcưng giây tiếp theo, Hoắc Khải lại nói: “Vả lại giáo sư này, tôi xin lỗi về chuyện xảy ra tối mấy hôm trước.” “Này, không phải chứ! Tiêu Diệc Hàng, anh.”
Anh chỉ vào đối phương, rồi lại chỉ vào mình, có vẻ rất khó tin, nhướng mày nói: “Dùng xong là đuổi tôi đi?” Hoắc Khải sốt ruột, cắn răng nói: “Anh đừng có mà giả vờ ngớ ngẩn... A!”
Trong phòng ngủ có một tấm thảm, Hoắc Khải đuổi theo vào phòng, không chú ý tới nên bị vấp, chân trái giẫm lên chân phải, ngã về phía xe lăn của Tiêu Diệc Hàng. Tiêu Diệc Hàng quay xe lăn đi, không thèm nhìn anh cái nào, vừa đi vào phòng ngủ, vừa lạnh lùng nói: “Ai đã nói là tới tìm tôi nữa thì sẽ theo họ tôi?”
“Hơ, tôi...” Hoắc Khải nghẹn họng, khuôn mặt lúc đó lúc trắng. Nhưng thấy Tiêu Diệc Hàng đi, anh vẫn đuổi theo.
“Khoan đã! Tiêu Diệc Hàng, chúng ta phải nói rõ hai năm rõ mười ra! Chúng ta như bây giờ rốt cuộc là thế nào?” Hoắc Khải nhìn sang, đôi mắt lấp lóe. Nghe vậy, Tiêu Diệc Hàng lạnh lùng liếc nhìn: “Không thì sao?”
Rõ là hỏi vớ vẩn! Anh nhắc lạai chuyện này, sắc mặt của Tiêu Diệc Hàng lập tức thay đổi.
Tiêu Diệc Hàng quay mặt đi, phun ra mấy chữ “Ngậm miệng lại.” Hoắc Khải đuổi theo.
Phòng ngủ rất gọn gàng sạch sẽ. Vốn dĩ bên trong cũng không có nhiều đồ, còn được sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, rõ ràng là mắc chứng thích sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế năng đây mà. “Như thế nào cái gì?” Tiêu Diệc Hàng lạnh lùng nói. Thái độ tự nhiên vừa rồi biến mất, thay vào đó là sự luống cuống.
Dọn dẹp xong, Hoắc Khải đứng yên tại chỗ, không biết nên làm gì. Hôm đó Hoắc Khải đã nghe thấy ấy ông ấy gọi anh ta là con trai rồi mà.
Hoắc Khải ngượng ngùng sở mũi, cười gượng một tiếng. Tiêu Diệc Hàng không lên tiếng nên anh cũng không dám làm bừa, bèn ngồi xuống bên cạnh.
Nhưng mà Tiêu Diệc Hàng không nói thì hơn. Kèm theo tiếng hộ của anh, căn phòng sạch sẽ gọn gàng lập tức trở nên hỗn loạn.
“Bịch” một tiếng, xe lăn đổ xuống đất. Tiêu Diệc Hàng: “Đồ mang đến rồi, sàn nhà cũng dọn sạch rồi, cậu không đi, ở lại đây làm gì nữa?”
Tiêu Diệc Hàng vừa dứt lời, Hoắc Khải lập tức trợn tròn mắt. Tiêu Diệc Hàng kêu lên, sắc mặt trắng bệch, xe lăn thì đổ xiêu vẹo.