Trong tay anh còn xách hai cái túi đựng hoa quả gì đó. Ánh nắng sau 1giờ trưa xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng cả phòng khách. Không cần cần phải nói gì cả.
Không biết là ai lên tiếng trước, hay là ai rời ánh mắt trước. Tóm lại là Hoắc Khải bước vào, đặt hoa quả lên bàn ăn trong phòng bếp thông thoáng, chậm rãi nói: “Vừa rồi anh làm gì thế hả? Nổi cáu với một cô gái như thế, không giống anh chút nào.” Như thể cuộc sống 2âm u của anh bỗng xuất hiện một người sáng chói, dần dần xua tan bóng đêm nơi đây.
Người vừa tới chính là Hoắc Khải. Trong mắt Hoắc Khải, anh ta là một người như thế nào đây?
Hoắc Khải đi về phía anh ta, tầm mắt chạm vào đôi chân đang bị nẹp. Anh lặng lẽ nhìn sang nơi khác, sau đó đi tới nhặt cái chổi trên mặt đất lên. Hiển nhiên, anh đã đã nghe và nhìn thấy hết những chuyện vừa xảy ra.
Tiêu Diệc Hàng không hỏi tới điều này, mà nhìn chằm chằm vào anh, đột nhiên hỏi: “Không giống tôi? Vậy tôi phải như thế nào?” Hoắc Khải chậm rãi nói: “Tôi chỉ biết rằng anh sẽ không tuỳ ý lấy bình hoa ra để trút giận. Vừa rồi anh cố tình làm thế để cô gái kia bỏ đi thôi.”
Anh nói dứt lời, rốt cuộc Tiêu Diệc Hàng cũng nhìn sang nơi khác, cười lạnh một tiếng: “Cậu cũng hiểu cơ đấy.” ở vị trí cạnh cửa sổ có một chiếc giá sách cao ngang trần nhà. Trên giá 2này đủ thể loại văn biển, các loại sách trong và ngoài nước, từ thời xưa cho đến thời nay.
Bên cạnh giá sách là một một cái thang b7a chân. Anh cẩn thận quét dọn mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất.
Tiêu Diệc Hàng cứ thế nhìn mọi hành động của anh, không dời mắt một giây nào. Hoắc Khải nhướng lông mày: “Ít nhất thì vị Giáo sư mà tôi biết thích chôn giấu tâm sự dưới đáy lòng. Tuy rằng rất thông minh, tâm tư tinh tế, thế nhưng không phải kiểu người khắt khe, mà là một người ôn hòa có phong độ.”
Mỗi câu mỗi chữ của anh đều rất nghiêm túc.
Lần này, Tiêu Diệc Hàng không nói gì, quay xe lăn đi, đưa lưng về phía Hoắc Khải.