Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 871: Tới nhà (1)



Lúc chiếc xe lái đi, hình như người đang ngồi bên trong cửa sổ sát đất cũng phát hiện ra nên đã đánh mắt nhìn sang.

Chiếc xe1 kia biến mất, tầm mắt của Tiêu Diệc Hàng trở nên phức tạp. Thấy thái độ của anh như thế, người đàn ông lớn tuổi khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Con biết là được rồi. Bây giờ con đi lại không tiện, bố sẽ tìm nhân viên chăm sóc, sáng mai sẽ tới nhà chăm sóc con. Con phải phối hợp để sớm ngày bình phục đấy.” Có vẻ như Tiêu Diệc Hàng không hài lòng với hành động này của ông ấy cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả. Dù sao anh cũng không tìm được lý do để từ chối.

***
Đúng thế, ai sống cuộc sống của người nấ2y là được. Dù sao, ngay từ khi anh còn rất nhỏ, bố mẹ anh cũng đã ly hôn rồi.

Về sau, bọn họ đều gây dựng lại gia đình, chỉ0 có anh là bị đùn đẩy cho nhau, không ai cần anh hết, như thể sự tồn tại của anh là một điều thừa thãi nhất trên thế giới này, sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến bọn họ.
Anh giơ tay lên day cái trán nhức mỏi.

Mấy ngày nay, anh cố tình làm hỏng rất nhiều thứ, dựa vào đó để nổi cáu.
“Anh Tiêu...”

“Ai cho cô cô đặt bình hoa lung tung thế hả? Cô có biết bình hoa này quý thế nào không? Tôi đã nói bao nhiêu lần là không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi rồi mà!”
Chiếc bình hoa tinh xảo bằng sứ trắng rơi từ trên mặt bàn xuống đất, sau đó vỡ tan tành.

Một cô gái nhanh chóng chạy tới, luống cuống thu dọn cho cho anh ta.
Nhìn dáng vẻ ấy của Tiêu Diệc Hàng, người đàn ông lớn tuổi đối 2diện bỗng nói một câu tha thiết: “Con cũng trưởng thành rồi, đừng suốt ngày cắm mặt vào đống dụng cụ thiết bị ấy, nên lập gia đình 7đi.”

Không hiểu sao, câu nói ấy lại có gì đó rất sâu xa. Tiêu Diệc Hàng lạnh nhạt “vàng” một tiếng: “Con biết, mọi người kh7ông cần quan tâm đến chuyện của con. Bố và mẹ cứ sống cuộc sống của mình là được.”
Nhưng điều ấy không khiến anh vui mừng.

“Choang!”
Bị mắng, cô gái kia tủi thân, không nhịn được ôm mặt khóc nức nở. “Cô chỉ biết khóc thôi! Khóc thì làm được gì? Chân tay vụng về, cút ra ngoài đi!”

Nghe xong câu nói ấy, dường như không thể chịu được nữa, cô gái kia ném dụng cụ dọn dẹp đi, vừa khóc vừa mở cửa xông ra ngoài.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã qua hai ngày rồi.

Dường như không có gì thay đổi cả, nhưng thực tế lại thay đổi rất nhiều. Ví dụ như có một nhân viên chăm sóc tới chỗ ở của Tiêu Diệc Hàng để lo liệu cho cuộc sống của anh, đồng thời còn là một nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp.
Lần này cô nhân viên chăm sóc đó bỏ đi, mong là đừng quay về nữa.