Hai người bọn họ không cần có quan hệ gì với nhau1 nữa.
Dù sao, vốn dĩ bọn họ cũng không phải là người cùng một thế giới. Người đàn ông ấy vừa già vừa xấu ấy sao có thể có quan hệ phức tạp gì với Tiêu Diệc Hàng cho được.
Chết tiệt, đầu anh bị lừa đá rồi.
Bây giờ nên làm gì đây? Hoắc Khải là một cậu ẩm cao quý kiêu ngạo, còn 2anh ta là một nhà khoa học, nghiêm cẩn trong cả cuộc sống và phương diện học thuật. Anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, tập tr7ung nghiên cứu khoa học. Cho dù nó rất buồn tẻ nhàm chán, nhưng anh ta không muốn tiếp tục sai nữa, nếu không thì chẳng khác nào hủy ho7ại người kia.
Ven đường, Hoắc Khải vội vàng lên xe, cả người như muốn bốc cháy, gò má nóng hổi, ngón tay cũng run rẩy. Lồng ngự2c anh phập phồng dữ dội. Đến khi khi hòa hoãn lại, anh không nhịn được đắm một phát vào trên ghế.
Mę kiếp! Hoắc Khải nhìn sang nơi khác, phát hiện ra những người khác đều ngồi trên ghế dựa bình thường trong nhà hàng, chỉ có anh ta là ngồi trên xe lăn.
Chứng kiến cảnh ấy, Hoắc Khải đờ mặt ra. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Tiêu Diệc Hàng đã gặp phải chuyện gì? Hoắc Khải lo lắng bất an, như có một hòn đá lớn đè lên lồng ngực. Rất hiển nhiên, vào một thời điểm nào đó mà anh không biết, Tiêu Diệc Hàng đã gặp sự cố, có vẻ còn khá nghiêm trọng.
Trong lúc anh đang nhìn chân của Tiêu Diệc Hàng, một tầm mắt ở phía xa tập trung nhìn vào chiếc xe đỗ ở ven đường. Đúng là chết0 tiệt thật.
Anh không biết phải làm gì nữa, cuối cùng chỉ có thể bực bội túm tóc, ngồi chình ình trên ghế, nhắm mắt chìm vào sự hối hận.
Ngu quá đi mất! Chiếc Ferrari ấy vẫn chưa lái đi, đang dùng ở chỗ đó. Đến lúc ngẩng đầu lên, Hoắc Khải đụng vào tầm mắt ấy.
Hơi thở của anh trở nên dồn dập, vội vàng cúi đầu xuống thật thấp.
Sợ anh ta phát hiện ra mình, anh còn cúi người xuống, không dám để lộ ra. Mặc dù với cửa kính xe của anh, người bên ngoài không thể nhìn vào được bên trong, nhưng anh lại quên mất chuyện ấy. Thời gian trôi qua, tài xế lái thay thực sự không thể nhịn được nữa, lên tiếng nói: “Anh à, không thể dừng xe ở đây quá lâu được đầu, nếu không sẽ bị phạt đấy.” Vốn dĩ Hoắc Khải định nói rằng phạt thì phạt, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt anh lóe lên, chậm rãi nói: “Vậy thì đi thôi.”
Dứt lời, anh lưu luyến dời mắt.