1
Anh ta nhìn Hoắc Khải, kìm nén cơn giận, phun ra một chữ “Cút!”
Hoắc Khải vốn đã uống rượu rồi, nghe vậy thì càng 2thêm phẫn nộ và đau lòng. Tiêu Diệc Hàng vì một người khác mà nổi cáu với anh, còn là một người đàn ông vừa già vừa xấu nữa! <7br>
Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, cơn tức trào dâng. Anh đang định mở miệng nói thêm gì đó nữa thì thì “lão già” bên 7cạnh bỗng lên tiếng: “Con trai, thằng nhóc vô lễ này là...?” Anh chưa bao giờ gặp bố mẹ Tiêu Diệc Hàng, đây là lần đầu tiên.
Mới gặp bố anh ta lần đầu tiên mà anh đã buông lời nhục mạ rồi??? Hoắc Khải ngơ ngác đứng ở đó, gần như đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi, nhưng đầu óc của anh cứ ù ù như tiếng quạt điện cũ, khiến tư duy của anh thành một đống bột nhão, hoàn toàn không biết nên làm gì. Nói xong, Hoắc Khải như một con ma men say bí tỉ, lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó dùng tư thế vừa ăn vừa bò xông ra ngoài.
Anh lảo đảo nghiêng ngả, còn đụng vào mấy người. Sau khi Hoắc Khải đi rồi, nhân viên vội vàng đi tới, cúi người xin lỗi bọn họ, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh hãi, vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài: “Xin lỗi hai vị, không biết anh ta là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần nào trốn ra ngoài nữa. Để tôi mang thêm một ấm trà tới cho hai vị, coi như thay lời xin lỗi.”
Nhân viên nói xong, người đàn ông trẻ tuổi không nói gì. Đôi mắt anh trợn tròn lên nhìn, không chớp mắt cái nào.
Có một giây phút nọ, cả bộ não của anh như chết máy, đầu óc trống trơn. Anh nhìn Tiêu Diệc Hàng, bờ môi mấp máy.
“Tôi...” Trong giọng nói trầm thấp ấy mang theo sự tang thương, nh2ưng ngữ điệu lại rất vững vàng. Cho dù bị mắng là vừa già vừa xấu, ông ấy vẫn giữ vững thái độ cơ bản của một người lớn tuổi, 0chứ không giơ chân đạp bay thằng nhóc ngang ngược này đi.
Ông ấy nói dứt lời, mọi lời nói của Hoắc Khải đều nghẹn lại trong cổ họng. Hoắc Khải đến vội vàng, đi cũng vội vàng, không mang theo một áng mây nào, nhưng lại lăn vài vòng trên mặt đất.
Mượn rượu giả điên chắc là thế này đây. Người đàn ông lớn tuổi nhìn nhân viên ôn hòa nói: “Không cần, không sao đâu, cậu ấy đã đi rồi mà.”
Nghe vậy nhân viên luôn miệng cảm ơn, bày tỏ sự áy náy về chuyện này.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông ngồi trên xe lăn không hề nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.