Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 875: Niềm vui lớn lao



Lục Kiêu híp mắt lại, xem ra, lúc này để nhóc đó xuất hiện là thích hợp nhất.

Mỗi lần hai đứa nhóc ra ngoài thì đều có vệ sĩ đi theo, nhưng ankh vẫn không yên lòng.

Dù sao, nếu đi lại nhiều với người ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của Ôn Huyền và lũ trẻ, nhưng cách xa quá thì lcại sợ không kịp phản ứng lúc xảy ra chuyện. “Bọn họ tới rồi.”

Lục Kiêu nhìn sang, Ôn Huyền cũng vậy.

Không biết tại sao, nhìn thấy chiếc xe việt dã ấy, cô lại hơi chấn động.
Một người mảnh mai cao gầy, dáng người thướt tha, mái tóc dài ngang eo, mặc chiếc áo lông dê màu cà phê, bên dưới là chiếc quần jean, đi đôi bốt cao đến đầu gối, dịu dàng xinh đẹp, nhưng cũng không kém phần cool ngầu.

Huống chi hai người họ còn đẩy xe trẻ em, hiển nhiên là một cặp song sinh.

Vào thu, gió khá mạnh, lá rụng trên mặt đất bị cuốn bay.
Ôn Huyền đi theo Lục Kiêu tới công viên bên dưới. Thấy anh dừng lại, cô nhìn quanh, nói: “Hứ? Người bạn mà anh nói đâu?”

Đúng thế, vừa rồi Lục Kiêu nói với cô là có một người bạn sắp tới nhà bọn họ, còn là bạn tốt của bọn họ nữa, vậy nên Ôn Huyền mới đi đón tiếp.

Nhưng mà Lục Kiêu cố tình không nói cho cô biết là ai.
Một người đàn ông mở cửa xe ra, lên tiếng chào hỏi Ôn Huyền và Lục Kiêu, để lộ ra hàm răng trắng bóng.

Đó là Cát Trác!

Ôn Huyền vui mừng, nhưng sau đó, còn có một niềm vui to lớn hơn.
Nghe vậy, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Đừng vội, bọn họ sắp tới rồi.”

Ôn Huyền đành phải đợi một lát nữa, thỉnh thoảng lại cúi người chơi với con gái cưng của mình trong xe đẩy.

Trong lúc cô bé cười nắc nẻ, cầm tay cô không chịu buông ra, một chiếc xe việt dã lái tới.
Cát Trác vòng sang bên ghế phụ, mở cửa xe ra.

Ngay tức khắc, một bóng đen chui từ trên xe xuống.

Nhìn thấy nó, Ôn Huyền mở to đôi mắt, quả thực không thể tin được.

Đó là một chú chó chăn cừu màu đen, trên tai và đuôi lốm đốm màu nâu, hình thể không nhỏ, bộ lông bóng loáng, trông cực kỳ ngầu.

Sau khi xuống xe, nó lập tức nhào về phía bọn họ. Lục Kiêu bước lên phía trước. Chú chó chăn cừu ấy bổ nhào lên người anh, cọ đầu vào ngực anh, thè lưỡi ra liếm láp.

Lục Kiêu xoa đầu nó: “Cuối cùng cũng đợi được mày rồi.”

Ôn Huyền nhìn cảnh ấy, hơi thở như ngưng đọng lại.