Ôn Huyền nhìn nó, sau một hồi vui mừng, đôi mắt cô trở nên ưcơn ướt.
Lục Kiêu xoa đầu nó rồi buông nó ra. Vậy nên, khi đã hoàn toàn trưởng thành, nó mới tới tìm bọn họ.
Sau hơn một năm, nó đã trở thành một chú chó vừa đẹp vừa ngầu, trung thành tuyệt đối với chủ nhân, đồng thời cũng không bỏ qua cho kẻ xấu.
Ôn Huyền chỉ có thể cảm khái nó lớn quá nhanh. Trước kia cô chưa từng nuôi động vật, không biết rõ thời gian sinh trưởng của chúng. Trong đầu cô vẫn giữ nguyên hình ảnh chú chó con hung dữ nhưng rất đáng yêu lúc trước, cùng với dáng vẻ run rẩy của nó sau khi được cô cứu ra khỏi miệng mãng xà. Nhưng bất kể thế nào, cô biết nó vẫn là Bình An của cô.
Lục Kiêu đi tới, đặt tay lên môi huýt sáo. Bình An lập tức vẫn đuôi đi tới, vờn quanh bên chân anh.
Lục Kiêu sờ đầu nó, khuỵu một gối xuống, chỉ vào hai đứa bé trong xe đẩy: “Bình An, đây là thành viên trong ngôi nhà mới của mày, là em trai, em gái mày, mày phải bảo vệ tốt cho bọn họ, biết chưa?” Bình An “gấu” một tiếng, sân tới nhìn hai đứa trẻ.
Thấy chú chó to lớn vươn mình tới gần, Lục Thời ngây ngô nhìn nó, còn Lục Hy thì có vẻ hơi sợ, “hư” một tiếng rồi khóc òa lên.
Nghe thấy tiếng khóc, Bình An lùi về sau một bước, sau đó giơ móng vuốt lên chà mặt, chạy ra phía sau Ôn Huyền rồi ngồi xuống. Nó nhìn bọn họ với vẻ mặt vô tội, như thể đang nói cô bé này khóc không liên quan gì tới nó. Không chọc vào nổi.