Nhìn thấy mẹ ở bên cạnh, cô bé mới bắt đkầu thấy tủi thân.
Miệng cô bé mếu máo, lông mi run run, nước mắt chực trào rơi xuống, khóc hung hức vài tiếng, giơ tay ra muốn mẹ ôm.
c
Ôn Huyền biết cô nhóc này rất mong manh, nhưng nhìn dáng vẻ ấy, cô vẫn đau lòng không thôi. Cô ôm lấy con bé, vừa hôn vừa dỗ dành. Chuyện này aqua đi như thế, nhưng vẫn để lại ấn tượng rất sâu trong lòng bọn họ, hơn nữa còn gây ra nỗi ám ảnh tâm lý với bà Lục. Nhưng lũ buôn người cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Lý Tại Quận sửng sốt, sau đó ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng nói: “Chuyện này còn hơi sớm với em, em còn chưa kết hôn nữa.”
Nghe vậy, Ôn Huyền nhướng mày lên, không nói thêm gì nữa.
Theo cô, Thẩm Mộc không còn trẻ nữa, chạc tuổi Lục Kiêu cơ mà. Lý Tại Quân cảm khái: “Em muốn làm con gái thời đại mới, chuyện trọng đại hàng đầu là hoàn thành tốt công tác, thực hiện giá trị nhân sinh.” Những kẻ bị bắt chỉ thuộc một nhánh nhỏ trong đường dây tội ác của bọn chúng. Từ lời khai của những kẻ đó, cảnh sát biết được tin tức của rất nhiều tên tội phạm khác.
Tất cả đều nằm trong diện bị truy nã, chờ đến lúc bị bắt về quy án.
Thế giới này lúc nào cũng có mặt tối, lợi ích là thứ điều khiển tất cả. Vậy nên, luôn có người đứng ra phòng chống các hành vi phạm tội, thế hệ này tiếp nối thế hệ khác. Thực ra cô nói như thể cũng là để che giấu một vài điều.
Tuy rằng cô và Thẩm Mộc yêu nhau chưa được lâu, nhưng cũng hơn nửa năm rồi. Mặc dù cô càng ngày càng đắm chìm, càng ngày càng thích anh, nhưng anh thì sao?
Dù sao anh cũng từng có nhiều bạn gái như thế, thực sự chịu dừng chân ở chỗ cô sao? Vả lại, nói thật thì trước kia anh có nhiều bạn gái đến vậy, bảo cô không ghen, không giận thì rõ là điều không thể
Chẳng qua chuyện đã qua rồi, cô không muốn nhắc lại nữa.
Ôn Huyền nhìn ra được rằng cô ấy có tâm sự, vờ như vô tình hỏi: “Sao hả? Muốn kết hôn với Thẩm Mộc à?”