Nhìn thấy anh, bà lại không nhịn được, cầm khăn giấy lau mắt, áy náky nói với anh: “Con trai, mẹ có lỗi với con và Tiểu Huyền. Mẹ đưa Tiểu Hoa đi ra ngoài, suýt thì để con bé...”
Bà đau lòng không ncói được nữa. Lúc này, cảnh sát cũng tới, đưa một tờ giấy cho bà Lục, cười nói với bà: “Bác đừng khóc nữa. Sau chuyện ngày hôm nay, chắc là sẽ có nhiều người cảm ơn bác lắm đấy.” “Cảm ơn tôi làm gì?” Bà Lục khịt mũi, hỏi với vẻ khó hiểu.
Lúc này, Lục Kiêu nhìn sang một nơi cách đó không xa. Anh vẫy tay một cái, Bình An lập tức chạy tới.
Lục Kiêu cúi người xoa đầu và cằm nó, nói: “Bình An, mày giỏi lắm!” Lục Kiêu ngắt lời bà, thở dài một hơi rồi chậm rãi nói: “Mẹ không thể nói như thể được, chẳng lẽ vì an toàn mà chúng ta lại bắt lũ trẻ ở nhà cả đời sao? Chúng cũng phải ra ngoài đối mặt với thế giới, không ai có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vậy nên chuyện mà chúng ta phải làm là phòng ngừa chu đáo.”
Chứ không phải đợi đến khi chuyện xảy ra rồi mới hối hận. Nếu lũ trẻ xảy ra chuyện gì thật, lúc đấy hối hận thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghe vậy, bà Lục mới thoải mái hơn một chút. Cảnh sát cũng lên tiếng: “Bác có điều không biết đấy thôi, chúng cháu đã truy tìm đường dây buôn người này lâu lắm rồi. Chúng làm hại quá nhiều gia đình, tội ác tày trời, nếu hôm nay không bắt được chúng
thì chúng sẽ tiếp tục làm hại nhiều gia đình hơn.”
“Chuyện này...” Lục Kiều cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy nên con mới phái người bảo vệ lũ trẻ, còn để Bình An đi theo hai đứa nó. Con nghe nói lần này may mà có Bình An, kịp thời xông lên cắn chúng, nếu không thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Mặc dù với năng lực của mình, anh có thể đi tìm con nếu chẳng may bị mất tích, nhưng Bắc Kinh quá lớn, có nhiều góc chết như thế, nếu bị giấu đi đâu thì thật sự không dễ gì tìm được.
Cho dù là tìm được, nhỡ con anh xảy ra chuyện gì trong quá trình ấy thì sao? Lục Kiêu cũng không ngờ nỗi lo lắng của mình lại xảy ra vào ngày hôm nay. Trên miệng Bình An còn dính vết máu. Lúc Ôn Huyền chạy tới, cô nhìn thấy hình ảnh ấy.