Bọn họ không làm gì cả, chỉ đứng trò chuyện với nhau, nh1ưng lại làm trái tim cô chua xót như sắp bị ăn mòn. Dường như nhận ra điều gì đó, cô gái trên ghế phụ mở miệng hỏi Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc dời mắt, giơ tay lên, ý bảo cô gái đó chờ một lát. Tài xế k7hông lên xe nữa, Thẩm Mộc chuẩn bị lái xe.
Lý Tại Quân lắng lặng đứng nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc, không biết l2à đang châm chọc người khác, hay là châm chọc chính mình. Cô chỉ có thể điều chỉnh hơi thở của mình, khẽ mím bờ môi, cố gắng để bản thân trông thật bình tĩnh.
Lý Tại Quân đang chờ xem Thẩm Mộc sẽ làm gì. Thời gian như ngừng trôi trong một tích tắc. Lý Tại Quận ngừng thở, không ngờ Thẩm Mộc lại phát hiện ra mình.
Thẩm Mộc cũng không ngờ là mình lại mình thấy cô trong quán cà phê. Tài xế chậm rãi lái chiếc Bentley đi tới trước mặt bọn họ.
Bây giờ mà 2không đi ra thì sẽ không kịp nữa, nhưng tự nhiên cô lại sinh ra cảm giác bất lực, không muốn đi ra ngoài. Cô chỉ muốn trốn tránh, không mu7ốn đối mặt với những điều đó. Chiếc xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa cho cô gái kia. Rất tự nhiên, cô gái lên ghế phụ. Anh sẽ vờ như không thấy, chở cô gái kia đi, hay là...
Cô còn chưa nghĩ xong, Thẩm Mộc đã dùng hành động để trả lời cô. Sau đó, Lý Tại Quân nhìn thấy người đàn ông điển trai mặc bộ vest chỉnh tề ấy băng qua đường, đi thẳng tới quán cà phê.
Sau đó, cửa quán cà phê mở ra. Lý Tại Quân nhìn anh đi từ cửa tới, cuối cùng nhíu mày tiến tới trước mặt cô.