“Lên xe.”
Thẩm Mộc đi tới đằng sau, mở cửa xe cho cô. Lý Tại Quân đứng ngoài cửa xe, nhìkn thoáng qua ghế phụ. “Anh...”
Lý Tại Quân mấp máy môi, đang định hỏi ai lái xe thì lại thấy người tài xế lúc trước quay lại. Anh ấy đi tới ghế lái, mở cửa xe ra rồi cúi người vào xe, còn thuận miệng quay về phía sau cười nói với cô: “Cô cũng tới
a.” Theo bản năng, cô ôm chặt cánh tay trước bụng. Thẩm Mộc bất đắc dĩ, phải bước tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng như xách một chú gà con.
“Đừng quậy, mau lên xe đi.”
Vừa nói, anh vừa ôm cô vào trong xe. Lý Tại Quận xấu hổ, đang định chạy tiếp thì lại thấy Thẩm Mộc củi người chui vào.
Cô hơi sửng sốt.
Thẩm Mộc bảo cô ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó ngả người sang thắt dây an toàn cho cô: “Tới tìm anh mà sao không gọi điện thoại cho anh? Đợi lâu chưa? Anh mà không nhìn thấy thì có phải em sẽ không ra ngoài không?” Vậy nên?
Anh lái xe, cô gái kia ngồi trên ghế phụ, còn bạn gái anh thì ngồi một mình ở ghế scau? Lúc này, cô gái trước mặt quay đầu lại, vén lọn tóc trên má ra sau mang tai, tươi cười rạng rỡ với Lý Tại Quận xem như chào hỏai, nhưng không nói gì cả.
Nhưng trong mắt Lý Tại Quân, hành động ấy chẳng khác nào đang tuyên bố quyền làm chủ. Trong lòng bực bội, lúc Thẩm Mộc vươn tay tới, cô vô thức né tránh, nói: “Không cần, hai người đi đi, em tự về.” Thẩm Mộc và Lý Tại Quân ngồi đằng sau, Lý Tại Quân không hề nhìn anh.
Thẩm Mộc lười biếng dựa vào ghế, tư thái nhàn nhã, thậm chí còn nghịch bàn tay mềm mại của cô. Lý Tại Quân muốn rút ra, nhưng anh lại túm lấy, cầm chặt hơn cả lúc nãy.
Đến khi nhìn về phía anh, miệng có chu đến mức sắp treo được cả một chai nước tương lên rồi.
Thẩm Mộc không nhịn được nở nụ cười.
Động tác của bọn họ rất im ắng, nhưng người khác vẫn chú ý tới. Cô gái xinh đẹp trên ghế phụ nhìn vào gương chiếu hậu, mỉm cười nói: “Đây là em gái của Tổng Giám đốc Thẩm đúng không? Lanh lợi đáng yêu thật đấy.”
Em gái của Tổng Giám đốc Thẩm.
Vẻ mặt của Lý Tại Quân trở nên vi diệu.