Đôi mắt bồ câu to tròn, có vẻ vô tội thuần khiết, như một thiếu nữ đang1 độ tuổi đi học, chưa trải sự đời. Nghe Thẩm Mộc giới thiệu thẳng thắn như thế, Lý Tại Quân cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu.2
Cô điều chỉnh lại hơi thở, mỉm cười nhìn cô gái kia: “Chào cô, tôi là bạn gái của anh ấy.” Cô gái đó lại nhìn hai người họ, cu7ối cùng nở nụ cười sâu xa: “Tôi khá bất ngờ đấy. Tổng Giám đốc Thẩm đã đến tuổi kết hôn rồi mà còn chưa nghỉ chơi.”
Còn chưa nghỉ chơi?7 Ý của cô ta đã rõ ràng lắm rồi, đang nói Thẩm Mộc chưa chơi chán,
Cô ta chỉ coi Lý Tại Quân là một cô bạn gái chơi bời của anh. Nhưng 2sau khi cô ta nói dứt lời, Thẩm Mộc lại cười ra tiếng, một tay kéo Lý Tại Quân vào lòng, nói: “Cô Bạch, sao cô lại cho là như thế? Trong tôi gi0ống kiểu người thích chơi bời đến thế sao? Đùa thế này là không được đầu đấy.” Anh dừng lại giây lát, nhìn Lý Tại Quân rồi cười nói tiếp: “Tốt nhất vẫn phải nói rõ ràng ra, không lát nữa về, cô nhóc này không tha cho tôi đâu.”
Nghe những lời ấy, cô nàng họ Bạch không phản bác được gì nữa.
Cuối cùng, cô ta mỉm cười: “Thể thì xin lỗi, tôi nghĩ quá phức tạp rồi. Tôi còn tưởng Tổng Giám đốc Thẩm cần một người vợ có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp cơ đấy.” Nào ngờ, Lý Tại Quân trông có vẻ chẳng hề tức giận gì cả, bình tĩnh nói: “Thực ra em cảm thấy chị gái này nói không sai. Rất nhiều người đàn ông có chí tiến thủ đều cần một người vợ có thể giúp đỡ mình trong
sự nghiệp. Nhưng em cảm thấy những người như thể chưa đủ tài giỏi, bởi vì nếu là người thực sự có tài, cho dù người phụ nữ đứng sau có là một kẻ vô dụng thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới thành công của anh ta.”
Cô gật đầu với Thẩm Mộc: “Vậy nên anh rất giỏi đó, có thể để bé ngốc như em ở bên cạnh.”
Câu nói tâng bốc ấy khiến Thẩm Mộc cảm thấy lâng lâng, cười không dứt miệng.
Cuối cùng, anh khoác tay lên vai cô, hôn cô một cái rồi nói: “Đồ ngốc, ngoài anh ra thì không ai được nói em là đồ ngốc hết. Em cũng không được.”
Lý Tại Quận: “..” Nghe những tiếng thân thiết vọng tới từ đằng sau, cô gái ngồi đằng trước không nhìn nổi vào gương chiếu hậu nữa. Sắc mặt cô ta cứ là lạ, dọc đường đi không nói thêm gì cả. “Cô Bạch, sắp tới nhà cô rồi, cô xem nên dừng lại ở đâu?” Tới gần một khu biệt thự, tài xế hỏi.