Bàn chuyện hợp tác vốn có rất nhiều khả năng, nhưng 1anh tin rằng mình có thể chốt được hợp đồng này. Dù sao, anh cũng dựa vào thực lực, chứ không phải dựa vào nhan sắc.
N2ghe vậy, Lý Tại Quân mím môi, cô không phải kẻ ngốc. Anh nắm tay cô, vuốt ve suốt dọc đường đi, như đang vuốt lông cho một chú mèo hoang. Về đến chung cư, Lý Tại Quân đang định bật đèn thì lại bị anh giơ tay giữ lấy.
Bàn tay to lớn của anh phủ lên tay cô.
“Này, anh làm gì... A!”. Trong lúc nói, cô bị anh bế tới xô pha. Cả người anh đè xuống, cơ thể nhỏ nhắn của cô cũng lún vào ghế.
Bờ môi bị ngăn chặn, làm cô “m” một tiếng. Cô không muốn để anh được như ý, bèn cắn mạnh một cái vào môi anh.
Thẩm Mộc kêu lên, kéo giãn khoảng cách ra một đoạn. Tay anh sờ vào bờ môi vừa bị cắn, lông mày hơi nhíu lại. Trời đất đảo lộn, cô bị anh bế lên.
Trong phòng tối om, anh làm ra hành động ấy, không cần nói cũng biết là đang ám chỉ điều gì.
“Đợi đã, Thẩm Mộc, đừng...” “Đừng cái gì, hả? Hợp đồng của anh sắp bị em làm hỏng rồi, em không định đền bù cho anh à?” Cô không nói gì nữa, chỉ có điều cứ buồn buồn, im lặng khô0ng nói câu nào.
Thẩm Mộc cũng phát hiện ra cảm xúc của cô thay đổi, nhưng anh không nói gì, cho tưởng rằng cô không vui khi thấy anh đi cùng với một người khác phái.
Mọi hành động của anh đã rõ ràng lắm rồi, anh đã cố gắng để cô cảm nhận được sự an toàn. Hôm nay trông cô có vẻ chất chứa rất nhiều tâm sự. “Em muốn đi làm.”
Cô vừa nói ra câu ấy, Thẩm Mộc Xì một tiếng, giữ lấy cằm của cô, trêu chọc nói: “Không phải chứ, người phụ nữ đó mới nói có vài câu mà em đã...”
Cô né tránh tay anh, ngắt lời: “Không liên quan tới cô ta, tự em muốn đi làm. Em không phải chim hoàng yến anh nuôi, phải có cuộc sống của mình.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Thẩm Mộc dần dần biến mất.
Anh đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt khiến người ta không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Lý Tại Quân cũng chỉnh lại quần áo rồi ngồi dậy “Thẩm Mộc, mong anh đừng ngăn cản em...”