Ai bảo cô là con gái của ông lớn cơ chứ, đ1ồng thời cũng không phải kiểu người ngây thơ ngốc nghếch. Trông thì có vẻ chân thành vô hại, nhưng trên thực tế lại rất khôn khéo, sẽ k2hông chịu thiệt trước bất cứ ai.
Nguyễn Nhất Nhất kéo Ôn Dục lên sàn nhảy. Nhất là khi cô xoay người sang nơi khác, mông áp sát vào trước người cậu, eo thì vặn vẹo, gợi cảm chết người.
Ôn Dục đang ở độ tuổi dồi dào tinh lực, cho dù nội tâm có chín chắn đến mấy thì trong một vài chuyện, cậu vẫn còn non lắm, vừa ngây ngô vừa dễ kích động. Tiếng nhạc vang lên. Nguyễn Nhất Nhất chỉ mặc chiếc 7váy hai dây màu đỏ, lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Khuôn mặt sạch sẽ dịu dàng, nhưng lại có một dáng người nóng bỏng. Trên sàn nhảy, cô7 hất đầu, lắc eo, giơ tay lên cao, thoải mái phô bày sức hút của mình. Điều quan trọng nhất là cậu đã để ý cô từ lâu rồi.
Vậy nên, trong lúc nhiệt tình nhảy múa, vô tình cọ vào thứ gì đó, động tác lắc mạnh của cô chậm lại nửa nhịp. Sau đó, cô giơ hai cánh tay mảnh khảnh lên ôm lấy cổ cậu, lắc lư ngay trước người cậu, vừa nhìn cậu vừa cười. Nhưng lúc này, nụ cười của cô không còn là nụ cười xã giao lấy lệ như trước nữa, mà mang theo chút gì đó trêu chọc, sâu xa.
Cả người Ôn Dục nóng lên, hơi thở khựng lại, đôi mắt như dính vào người cô, không thể dời đi được. Cô khẽ xì một tiếng, xoa lên cắm mình, lắc đầu như cảm thấy buồn cười.
Hài hước thật đấy. Vốn cậu tới chỉ là vì nghĩ rằng có thể có sẽ đến, không ngờ đêm nay cô lại nhảy nhiệt tình ngay trước mặt cậu như thế, như đang hút hồn và dụ dỗ cậu vậy.
Đó là dụ dỗ đúng không? Tóm lại là cậu sắp bị giày vò đến mức phát điên lên rồi. Sau khi cậu đi, động tác của Nguyễn Nhất Nhất chậm dần, cuối cùng là dừng lại hẳn. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô đều chăm chú dõi theo bóng dáng đang vội vàng rời đi, đến tận khi người đó hoàn toàn biến mất.
“Ha..” Lúc nào cũng đeo mặt nạ đã đành, cô tưởng rằng kiểu nhân tài với IQ cao ngất ngưởng như vậy sẽ không có ham muốn gì cơ. Nhưng theo những gì cảm nhận được lúc nãy thì hiển nhiên là không phải.