Càng không cần phải nói tới một khu vực phồn hoa như Sanlitun. Nơi này tụ tậpk rất nhiều trai xinh gái đẹp, những chiếc xế hộp sang chảnh ra vào liên tục. Trong một quán bar cao cấp, mười hai giờ trởc đi là thời điểm náo nhiệt nhất, tiếng người ầm ĩ huyên náo. Nơi mà Ôn Dục và đám bạn cấp ba của mình tới lúc trưaớc cũng chính là nơi này, đồng thời đây cũng là căn cứ bí mật của cậu, bởi vì ông chủ đứng sau nơi này chính là Giang Thành. Lúc xuất hiện, cậu vẫn đeo chiếc mặt nạ hình quỷ ấy. Mỗi khi gặp những người trong giới thượng lưu, cậu luôn như vậy. Cậu không muốn người khác quấy rầy đến cuộc sống bình thường của mình. Nhưng đêm nay, cậu có một lý do khác. Trên quầy bar có một nhóm người trong giới thượng lưu, bao gồm cả đàn ông lẫn phụ nữ. Trên chiếc bàn thủy tinh dài đặt Champagne Án Bích, Louis XVI. Giang Thành ngồi ở giữa trung tâm. Nhìn thấy Ôn Dục tới, anh ta bưng ly rượu giơ về phía cậu, xem như chào hỏi.
Sau đó, anh ta bảo người bên cạnh nhường chỗ cho cậu. Mọi tiếng ồn xung quanh đều biến mất, bên tại chỉ còn lại giọng của cô.
Đúng thế, cô cũng tới. Điều duy nhất không thay đổi là cô chưa bao giờ trang điểm đậm, trên người tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Trong lúc trò chuyện với người khác, thỉnh thoảng cô lại có một vài hành động. Ôn Dục ngồi bên cạnh cô, đôi lúc sẽ bị chạm tới, làm hô hấp của cậu chậm lại. Ngay từ lúc xuất hiện, cậu đã tìm được cô trong đám đông. Những người ở đây đều lớn tuổi hơn cậu, đây cũng là nguyên nhân mà cậu đeo mặt nạ. Cậu không muốn để người khác phát hiện ra rằng mình mới mười tám tuổi, nhất là cô.