Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 890: Chương 893



Sau khi Thẩm Mộc đi, Lý Tại Quân chậm rãi dựa vào trước giá treo mũ áo ở khu vực huyền quan.

Chẳng lẽ cô phải dùng chuyện có thai để thử anh, 1như những gì chị dâu nói? Nhưng có thể là do cô ích kỷ, cảm thấy mình từ chối thì được, nhưng anh không được phép không nghĩ tới chuyện ấy.
Cuộc sống của mỗi người vẫn đang diễn ra. Cho dù cuộc sống hiện tại có phải cuộc sống mà mình muốn hay không, nếu không có năng lực thay đổi, vậy th2ì chỉ có thể chịu đựng.

Thời gian nhập học tới rồi. Ôn Dục đi học, vừa tới trường là các đàn anh đàn chị xuất sắc đã kéo cậu đi nghiên cứu, n0gày ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Anh ta tán thưởng trí thông minh siêu cao, bề ngoài tuấn tú và tâm thái chín chắn của cậu.

Tâm lý anh ta không được bình thường, trước giờ không thích kiểu người thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, được bố mẹ chiều chuộng lớn lên. Có thể là vì ghen ghét, cũng có thể là vì một lý do khác, anh ta thích những người từng có quá khứ bấp bênh, trắc trở.
Cả đám than là cụt hứng, không dẫn cậu theo nữa.

Như thế càng đúng ý Ôn Dục. Cậu vào lớp học này với thành tích xuất sắc, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ phải tiếp xúc với tất cả mọi người trong lớp.
Đương nhiên, những kẻ vì quá khứ mà biến thành loại cặn bã của xã hội không thể lọt vào mắt anh ta được.

Anh ta thích những người có nghị lực và năng lực mạnh mẽ, sẵn sàng vượt mọi khó khăn, đó là điều mà người bình thường khó có thể làm được.
Một lúc lâu sau, Giang Thành lại nhắn: [Có chuyện gì quan trọng hơn kiếm tiền hả? Tới đi, hôm nay tôi mời rất nhiều đối tác, cậu tới làm quen với bọn họ đi.]

Giang Thành rất thích Ôn Dục, nói chính xác hơn thì là tán thưởng.
Làm thí nghiệm trong trường, phát minh ra sản phẩm độc quyền thì có thể đổi lấy thành tích, không cần tham gia một vài cuộc thi, tội gì mà không làm. Điều quan trọng nhất là cậu có thể chuyên tâm nghiên

cứu.
Nhưng muốn ở lại phòng thí nghiệm cũng không được. Bọn họ đã đi hết rồi, cậu ở lại đây một mình khoảng một tiếng, sau đó cũng thay quần áo rời khỏi đó.

Cậu muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh, ai ngờ điện thoại lại rung lên, có một tin nhắn được gửi tới. Người gửi là Giang Thành, nội dung như sau: [Chỗ cũ, tối nay rảnh thì tới đây.] [Không rảnh] Cậu nhắn lại.
Bất kể thế nào thì anh đồng ý để cô đi làm cũng là tốt lắm rồi.

Hai người ở bên nhau là phải trải qua sự mà2i giũa tôi luyện, không thể chỉ có một người đưa ra quyết định được. Còn về chuyện kết hôn thì cô không vội, thậm chí còn không muốn bước chân vào hô7n nhân sớm như thế.
Vậy nên, Ôn Dục rất hợp ý anh ta.