Hứng thú thế nào?
Hơi thở của Ôn Dục chậm hắn lại, nghiêm túc nhìn về phía cô.
Nguyễn Nhất Nhất cười rạng rỡ, cất bước tới gần cậu. Theo bản năng, cậu lùi về phía sau, cuối cùng bị cô ép sát vào tường.2 Cô khẽ mở miệng, thầm thì: “Tôi nói, tôi cảm thấy hứng thú với anh, muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của anh.” 0
Vừa nói, tay còn lại của cô chậm rãi trượt lên trên, muốn đụng vào mặt nạ của cậu.
Nhưng lúc gần chạm tới, Ôn Dục đột nhiên quay mặt đi, né tránh sự đụng chạm của cô, tay thì đẩy tay cô ra. Cậu lạnh lùng nói: “Cô Nguyễn, xin cô hãy tự trọng!” Sắc mặt của cô trở nên phức tạp, lông mày cũng hơi chau lại.
Lạ thật, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Bao gã đàn ông ước gì được nói chuyện với cô, cam nguyện quỳ gối trước mặt cô. Jack biết cô là người đầu tư của anh ta, nhưng lại có thái độ ấy, không có vẻ gì là muốn nịnh nọt cô cả. “Cô muốn làm gì?” Cậu chau mày, có vẻ tức giận rồi.
Khuôn mặt cô cũng kề sát lại. Mặc dù cô khá cao, nhưng so 7với cậu thì còn thấp hơn nửa cái đầu. Cô kiễng chân lên, đè một bên cổ tay của cậu lên tường, hơi thở của hai người dân hòa vào7 nhau.
Nguyễn Nhất Nhất cụp mắt xuống, rồi lại từ từ ngước lên. Ánh mắt của cô như một sợi tơ, muốn câu hồn phách của c2ậu đi mất. Những người ấy chẳng phải là mấy người gọi cậu tới tham dự tiệc sinh nhật của chị khóa trên kia sao? Đôi mắt của Ôn Dục lóe lên. Cậu cúi đầu, nhanh chân rời khỏi đó.
Bây giờ cậu đang đeo mặt nạ, không tiện xuất hiện ở đây.
Mười mấy phút sau, cửa kính bị đẩy ra. Những âm thanh huyên náo lại ập vào màng nhĩ của Ôn Dục.
Lúc này, cậu đang mặc một chiếc áo khoác bò màu đen không biết kiểm đầu ra, bên trong là chiếc áo thun trắng đơn giản sạch sẽ. Mái tóc cậu mềm mại, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ.