Lúc đi ra ngoài, quả đúng như dự kliệu, Ôn Dục nhìn thấy Nguyễn Nhất Nhất ở một nơi cách toilet nam không xa. Một cảnh tượng mới xảy ra lúc trước.
Nhưcng lần này, cậu không ngụy trang nữa, mà là con người thật của cậu. Không bao lâu sau, một đôi giày đập vào tầm mắt của cậu.
Đó là một đôi giày màu bạc rất đẹp, là hàng đặt của hãng Chanel, trên đó còn đính đá.
Hướng mắt lên trên là một đôi chân thon dài trắng nõn, tiếp đó là chiếc váy màu đỏ. Lông mi của Ôn Dục run run, cậu biết đó là ai.
Rượu trên bàn gợn sóng, cũng như nỗi lòng của cậu. “Sao cậu lại ở đây?” Giọng của Nguyễn Nhất Nhất vang lên. Giọng nói ấy rất dịu dàng, nhưng lại như đang chất vấn. Ôn Dục ngước mắt, lạnh nhạt nhìn cô: “Tôi ở đâu thì liên quan gì tới chị?”
Nguyễn Nhất Nhất đứng nhìn cậu, lông mày nhíu chặt hơn nữa. “Chẳng phải cậu đang đi học sao? Đây là nơi mà một học sinh nên tới sao? Nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở đây, chị cậu có biết cậu như thế không?”
Cô hỏi liên tiếp ba câu liền, đủ để nhìn ra nỗi nghi hoặc và sự khó chịu của cô. Ôn Dục cũng hơi nhíu mày, cuối cùng tỏ ra khó hiểu trước những câu hỏi của cô. Cậu nói: “Đây không phải là chuyện của chị đâu nhỉ? Chị đầu có quan hệ gì với tôi.” Nguyễn Nhất Nhất: “Cậu...” Câu nói ấy khiến cô tức giận, tuy rằng bọn họ thực sự chẳng có quan hệ gì cả. Cô không nói được gì, cuối cùng quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Chị cậu còn khiến người ta yên tâm hơn cậu nhiều đấy. Bé loắt choắt mà đã đi ra ngoài chơi, đúng là cánh cứng rồi nhỉ.” Nghe vậy, Ôn Dục lập tức nói ngay: “Vậy sao chị không đi tìm chị tôi đi, tới tìm tôi làm gì?
Ôn Dục cũng không có thái độ tốt đẹp gì cả.
Trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh cô đứng chung với người đàn ông ban nãy.
Ai ngờ Ôn Dục vừa dứt lời, Nguyễn Nhất Nhất lại nói: “Cậu tưởng tôi không muốn chắc? Chẳng qua chị cậu không cho tôi cơ hội ấy thôi.” Cô nói với vẻ mặt lạnh nhạt. Ôn Dục: “ ?” Cơ hội?