Bên cạnh cô không bao giờ thiếu đàn ông. Cậu với thân phận Jack kia đã đi rồi, vẫn sẽ có một người đàn ô2ng khác.
Nhìn thấy những điều đó, trong lòng cậu đã nghĩ gì? Trong số những người đàn ông ấy, bao gồm cả chính cậu, đến cuối c7ùng ai mới là người nằm bên cạnh cô, trở thành người bên gối của cô? Ôn Dục đi ra ngoài, chị khóa trên và đám đàn anh kia đều đang nhả7y trên sàn. Hôm nay gặp bọn họ ở đây chỉ là điều trùng hợp, nhưng cũng đúng với ý cậu, để cậu có cơ hội tiếp tục ở lại đây. Rất nhiều 2người vẫn đang nhảy ở đây, nhưng Ôn Dục chỉ nhảy một lát rồi lẳng lặng đi về phía toilet. Đi theo hướng này sẽ phải đi ngang q0ua Nguyễn Nhất Nhất và người đàn ông kia.
Ảnh đèn màu lam nhấp nháy, khiến người ta cảm thấy có gì đó trụy lạc sa sút, rồi lại như đang cám dỗ người ta đắm chìm trong đó.
Sau khi Jack đi, vốn dĩ Nguyễn Nhất Nhất cũng định đi, nhưng lại bị một cậu công tử trong đám bạn của Giang Thành trì hoãn. Em trai của Ôn Huyền - Ôn Dục.
Nguyễn Nhất Nhất nhíu mày lại. Cậu chàng này mới mấy tuổi, nơi này là nơi nào cơ chứ? “Nhất Nhất?”
Người đàn ông kia lại không cam lòng gọi. Tên công tử đó cũng coi như con ông cháu cha, gia đình có quyền có thể.
Cô đã từng gặp hắn ta rồi, nhưng chưa từng tìm hiểu. Lúc này, hắn ta quấn lấy cô, muốn hẹn cô tới một nơi yên tĩnh uống một ly.
Cô mỉm cười từ chối khéo, nhưng hắn ta không chịu để cô đi, cứ bám riết lấy cô. Nguyễn Nhất Nhất dời mắt. Lúc nhìn về phía hắn ta, cô không còn kiên nhẫn nữa, trong mắt toát lên sự lạnh nhạt: “Anh Khâu, không thể nói như thể được. Trên thế giới này, không phải cử anh thích tôi là tôi phải thích lại anh. Anh phải hiểu là không phải chuyện gì cũng như ý muốn của anh được.”
Dứt lời, cô đặt một ngón tay lên ngực hắn, khóe môi hiện lên nụ cười xã giao, cứ thế đẩy hắn ta ra. Nghe những lời cô nói, nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, người đàn ông kia hít sâu một hơi, có vẻ không cam tâm.
Hắn ta nhìn theo bóng cô, chậm rãi uống cạn hơi Whisky cuối cùng.
Đôi mắt hắn ta lóe lên, dường như chắc chắn là mình sẽ có được cô.