Ai là chị cậu!
Sao người phụ nữ đó lại nói lung tung vậy cơ chứ! Một người đàn ông mặc quần áo của nhân viên pha chế rượu đang bưng một cái khay.
Bên cạnh anh ta là một người mặc chiếc áo sơ mi màu lam, cổ áo xốc xếch, trông thì cũng ra gì đó. Nhưng lúc này, hắn ta đang cầm một ly nước uống, đầu ngón tay chuyển động, một loại bột màu trắng tuôn ra từ bọc giấy trên đầu ngón tay hắn ta, rơi vào trong ly nước uống ấy.
Hắn ta lắc lắc ly nước, cuối cùng chất bột bị hòa tan, không còn dấu vết gì cả. Lại còn tự ý nhận thanh toán cho bọn họ nữa chứ...
“0A!”
Ôn Dục cắn răng, đứng lên hòa vào đám đông, Khóe môi hắn ta nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
Đứng trong góc khuất, Ôn Dục nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt dần dần thay đổi.
Cả người cầu toát ra hơi thở lạnh lẽo. “Ôi dào, có gì đâu mà phải g1iấu giếm. Mau cho tôi WeChat của chị cậu, giới thiệu chị ấy cho bọn tôi đi?” Bọn họ nói đến đây là cuộc đối thoại không diễn ra nổi nữa. Ôn Dục đẩ2y mấy người kia ra, đứng lên rời khỏi đó. “Ơ, Ôn Dục...”
Bọn họ đứng sau gọi với lại, nhưng cậu không hề dừng chân lại. Không ai biết cậu 7đang nghĩ gì, chỉ có thể nhìn ra được rằng sắc mặt của cậu không tốt chút nào, có vẻ rất tức giận.
Trên thực tế, đó chính là sự thật.
7
Mặc dù cậu không nói gì, nhưng trên mặt viết rõ hai chữ “tức giận”. Dựa vào đâu mà cô lại nói cậu là em trai cô? Đã được cậu đồng ý chưa? Chẳn2g lẽ trong cái nhìn của cô, cậu chỉ là một đứa em trai chưa trưởng thành sao? Vì sao cậu lại chú ý tới người đàn ông ấy? Bởi vì hắn ta chính là người dây dưa với Nguyễn Nhất Nhất ban nãy. Hắn ta đang định làm gì?
Bỏ thuốc vào đồ uống ư?
Sau khi làm xong hành động ấy, người đàn ông đó vỗ vai tên pha chế rượu, bảo hắn đi làm chuyện gì đó.