Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 900: Chị, khó chịu (2)



Giang Thành rời khỏi đó, ra lệnh cho đám cấp dưới tiếp đón bọn họ.

Nguyễn Nhất Nhất cầm ly rượu bia, hờ hững nghe người 1đàn ông trước mặt nói chuyện: “Cô Nguyễn, vừa rồi tôi qua đường đột, bây giờ xin mời cô một ly, coi như xin lỗi cô.” Hắn ta khá2ch khí nói. “Này, thằng nhóc ở đâu...”

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam cố gắng kìm nén cơn giận.
Sự xuất hiện và hành động đột ngột của cậu làm tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia, sắc mặt của hắn ta vô cùng khó coi.
Sắc mặt của người đàn ông áo lam vẫn rất khó coi. Hắn ta nhìn chằm chằm vào “thằng ranh con” không biết chui từ đầu ra ấy, như thể muốn xử đẹp cậu.

Nguyễn Nhất Nhất nhìn Ôn Dục, dường như rất muốn biết lý do cậu làm vậy.
Ôn Dục xuất hiện trước mặt cô. Trước ánh nhìn khó hiểu của cô, cậu giật lấy ly rượu trong tay cô, sau đó ngửa đầu uống cạn sạch.

Đây...?
Nhưng cậu thiếu niên này che giấu quả tốt, cô không nhìn ra được điều gì cả, như thể chỉ đơn giản là vì tâm tính của một đứa nhóc, cố tình cướp rượu của cô.

Thôi bỏ đi. Nguyễn Nhất Nhất quay sang, thuận tay vuốt tóc, rót một ly rượu cho mình, nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam, nói: “Ly rượu đó để cậu ấy uống đi, tôi sẽ uống ly khác. Chuyện lúc trước bỏ qua, tôi sẽ không để trong lòng.”
Mẹ kiếp, thằng ranh này ở đâu ra vậy?

“Khát.”
Uống xong ly rượu ấy, Ôn Dục ngồi luôn xuống bên cạnh Nguyễn Nhật Nhất, điềm nhiên như không nhìn cô.

Mọi người nhìn cậu thanh niên lạ mặt này, rồi lại nhìn Nguyễn Nhất Nhất.
Dứt lời, hắn ta giơ ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn sạch, sau đó vừa ngậm ngụm rượu cuối cùng, vừa giơ cái l7y trống không ra cho cô nhìn.

Nguyễn Nhất Nhất nhướng mày, nhìn ly Whisky trước mặt mình, chậm rãi vươn tay ra.
Cô không định uống nhiều, nhấp môi coi như chấp nhận lời xin lỗi của hắn ta. Khi bưng ly lên chuẩn bị uống rượu, cô không hề c2hú ý tới sự nham hiểm lóe lên trong mắt người đàn ông bên cạnh. Dù sao, cô cũng không thể ngờ được rằng trên đời này lại có kẻ 0to gan dám bỏ thuốc mình.
Khi rượu sắp chạm vào môi, có người bỗng giữ chặt lấy cổ tay cô.

Nguyễn Nhất Nhất sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn.
Dứt lời, cô uống cạn một ly.

Thấy vậy, người đàn ông họ Khấu chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng: “Không có gì, cô Nguyễn khách sáo rồi.” Nói đến đây, hắn ta lại không nhịn được liếc nhìn Ôn Dục, như thể muốn xem cậu thế nào rồi.