Người này cứ nhìn Ôn Dục làm gì? Chẳng lẽ hắn ta lại ghi khận cậu ấy? Trong lúc cô đang cảm thấy khó hiểu, bờ vai bỗng trĩu nặng hẳn đi. Nguyễn Nhất Nhất ngạc nhiên, quay đầu lại thì nchìn thấy khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú của cậu thiếu niên ở gần ngay trước mặt mình. Cậu đang tựa trên vai cô.
Nhưng khác với lúc atrước, bây giờ cậu đang nhắm mắt. Biểu cảm của cô rất kỳ lạ, cuối cùng cười lạnh một tiếng.
Tửu lượng như thế mà dám tới nơi này, đúng là chán sống rồi. Tưởng rằng là đàn ông thì nơi này không nguy hiểm à? Như vậy chắc chắn cô sẽ hiểu, điều quan trọng hơn là... cô sẽ không bỏ cậu ở đây một mình.
Nhìn cô thay mặt Ôn Huyền răn dạy cậu là cậu hiểu rồi. Ly rượu đó ngấm rất nhanh. Đợi đã, chẳng lẽ Ôn Dục... uống say à?
Một ly đã say? Lông mi của cậu rất dài, rất dày.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, trông cậu vô cùng ngoan ngoãn, như một cậu thiếu niên thuần khiết, đi lạc vào chốn đầm lầy, khiến người ta sinh ra ý muốn bảo vệ. Nguyễn Nhất Nhất nhìn cậu, không dám động đậy gì cả. Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì Ôn Dục cũng đoán được rằng thứ thuốc trong rượu có thể là thuốc mê hoặc thuốc kích dục. Dù sao, nếu gã đàn ông kia mà muốn giết cô thì chỉ trừ khi chính hắn ta cũng không muốn sống nữa.
Chẳng qua, nói thẳng ra thì không ổn cho lắm, chẳng thà cậu uống ly rượu đó thay cô. Cô không biết phải làm sao với cậu nữa.
Cô nên đưa cậu đi, hay là sắp xếp đại một nơi cho cậu nghỉ ngơi? Trong lúc cô đang do dự đắn đo, cậu thiếu niên trên vai nhíu mày lại, lẩm bẩm gọi: “Chị.” Chị...
Giọng nói của cậu khàn khàn, nhưng lại rất sạch sẽ, còn có chút tội nghiệp đáng thương, khiến Nguyễn Nhất Nhất bất giác ngừng thở. Vừa rồi... Ôn Dục gọi cô à? “Ôn Dục?” Nhìn cậu thiếu niên trên vai mình, Nguyễn Nhất Nhất gọi.