Dường như có những cảm xúc nào đó n1hoi lên trong lòng, khiến khắp người cô run lên, cả người nóng hầm hập. Cuối cùng, Nguyễn Nhất Nhất không thể ngồi yên được nữa. C2ô quay người lại, cầm ly rượu lên uống một ngụm lớn. Tìm một phòng cho cậu, để cậu được nghỉ ngơi, thế là hết lòng lắm rồi. Nhưng rốt cuộc là Ôn Dục có mang thẻ căn cước không đây? Tay cô sờ tới sờ lui trong túi quần của cậu. Không biết sờ phải cái gì, cậu bỗng kêu lên một tiếng.
Nguyễn Nhất Nhất sửng sốt, ngước mắt lên nhìn cậu. Nguyễn Nhất Nhất hạ kính xe xuống, bảo người bên ngoài chờ một lát.
Sau đó, cô tháo dây an toàn ra, ngả người về phía Ôn Dục, lục lọi trong túi cậu. “Thằng nhóc này, để thẻ căn cước ở đâu vậy...” Cậu thiếu niên trên ghế phụ hơi ngả đầu sang một bên, mê man không biết gì nữa.
Nguyễn Nhất Nhất biết, cách làm chính xác nhất không phải là đưa Ôn Dục tới chỗ mình, mà là đưa tới chỗ Ôn Huyền. Cậu thiếu niên đang mê man từ từ mở đôi mắt mông lung ra.
Cậu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ. Nhưng lúc này, lông mày cậu chau lại, biểu cảm rất khó diễn tả. Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn hành động của cô, thấy cô đang thò tay vào túi quần cậu, cầm lấy... Nguyễn Nhất Nhất: “...” Vừa rồi cô chỉ nghĩ là sẽ đưa Ôn Dục rời khỏi đây thôi2, chưa nghĩ tới chuyện sẽ đưa cậu đi đầu.
Người kia còn đang chờ cô trả lời, cô không có kiên nhẫn, vẫy tay nói: “Không cầ0n, để tôi tự lái xe. Anh không cần để ý tới tôi.” Tới Bắc Kinh, cô vẫn luôn ở khách sạn,
Chiếc xe dừng lại, nhân viên tạp vụ ở bãi đỗ xe lập tức đi tới. Giây tiếp theo, cô nói với những người khác: “Em trai tôi uống say rồ7i, không được thoải mái, tôi đưa cậu ấy về trước.” Vừa nói, cô vừa dịu Ôn Dục lên, ôm lấy vòng eo của cậu, sức nặng trên người cậu7 dồn hết lên người cô.
Đi đâu? Câu hỏi ấy làm cô khựng lại. Cô không khỏi thầm thì, lục tìm bốn phía. Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn lần mò trong túi áo khoác, rồi lại tới túi quần. Phải biết rằng, không có thẻ căn cước thì khách sạn sẽ không cho cậu vào, trừ khi... là ở phòng cô.
Nhưng đó là điều không thể