Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 90: Lên xe!



Bà cụ thấy anh chỉ nói một nửa, thể là bưng sữa dê tới hỏi, nhưng bà ấy còn chưa tới gần thì Đội trưởng Lục đứng phắt dậy đi thẳng tới cửa, vén 1rèm đi ra ngoài.

Thậm chí còn chưa trả lời câu hỏi của bà cụ.

Bà cụ hơi ngạc nhiên, sao đại đội trưởng chưa nói gì đã bỏ đi rồi2. Lúc trước cô có dò hỏi Tang Niên, biết năm nay Lục Kiêu đã hai mươi tám tuổi.

Hai mươi tám tuổi...

Anh tuân thủ kỷ luật, nghiêm túc lại lạnh nhạt như vậy, chắc không phải vẫn còn là...
giai tân chứ? Ôn Huyền bước tới cạnh tấm mành dày dặn, nhẹ nhàng vén lên một khe hở, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Kết quả lại thấy Lục Kiêu đang loay hoay làm gì đó ở cốp xe của mình.

Cô không thấy rõ mặt anh, chỉ vô thức cảm thấy anh không bao giờ hết bận, không thể dừng lại được, nhưng lại như đang tìm cách trút ra thứ gì
Cái...

cái gì? Anh sốt ruột, lo lắng cho cô...

Ôn Huyền thoáng cau mày, trong lòng không khỏi nghi ngờ, hay là bà ấy muốn giới thiệu bạn gái cho anh nên mới nói với cô như vậy?
Ôn Huyền vừa uống sữa dê vừa đứng lên, cô hơi tò mò, muốn tìm xem Lục Kiêu đang làm gì.

Người này thật là...

chỉ là ngậm một ngón tay của anh thôi mà, có phải ngậm thứ gì khác, có thể thôi đã chạy mất hút rồi.
đó.

Cô đang định thu tầm mắt về thì anh bỗng dừng tay rồi, thở hổn hển và chống một tay lên cửa sổ xe, tay còn lại vươn ra trước mặt, chìa một ngón ra nhìn chằm chằm, như chìm vào dòng suy tư.

Là ngón tay bị cô ngậm lấy.

Ôn Huyền: “...” Ôn Huyền đã đỡ hơn nhiều rồi, đến lúc này cô cũng biết người cứu mình là ai.

Là Lục Kiêu, trên thế giới này không còn người đàn ông thứ hai như anh nữa.

Đến trưa, cô tạm biệt bà cụ.