Nguyễn Nhất Nhất thộn mặt ra.
Từ từ thưởng thức? Nguyễ2n Nhất Nhất nắm chặt tay, sau đó thả lỏng ra, cuối cùng nở nụ cười trào phúng. Coi cô thành kiểu người gì thế hả?
Người thường xuyên làm chuyện 7xấu như cô cũng khinh thường dùng thủ đoạn ấy, bởi vì như thế sẽ hạ thấp kỹ thuật của cô. Đến khi quay lại bên cạnh Ôn Dục, cô kh2ông còn kiên nhẫn như trước nữa.
Cô cởi chiếc áo đang buộc trên eo cậu ném sang một bên, sau đó vật vã kéo cậu ngồi dậy, 0vừa hành động vừa nhỏ giọng mắng mỏ: “Tửu lượng gì thế hả? Không biết uống thì đừng có uống! Đúng là vô dụng.”
Vậy nên hai phút sau... Cậu thiếu niên “ngây thơ” bị bóc sạch, chỉ còn lại một chiếc quần đùi,
Cô giơ tay lên, đắp kín chăn lên người cậu. Xong xuôi đâu đấy, Nguyễn Nhất Nhất định rời khỏi đó. Nhưng mới đi được vài bước, cô lại nghe thấy tiếng động đằng sau. Quay lại nhìn thì quả nhiên, chiếc chăn vừa đắp lên người đã bị cậu hất ra. Ôn Dục cầm chặt một góc chăn, lông mày nhíu lại, trở mình một cái. Lưng và vai của cậu lộ hết ra ngoài. Nguyễn Nhất Nhất cạn lời, quay lại đắp chăn cho cậu. Nhưng vừa đắp xong thì cổ tay cô bỗng bị túm lấy. Bên dưới đang đắp chăn, cô không biết cụ thể là chỗ nào.
Trong lúc cô giãy giụa định ngồi dậy, Ôn Dục chậm rãi mở mắt ra. Nhìn Nguyễn Nhất Nhất gần kề trước mặt mình, còn đang không ngừng giãy giụa, đôi mắt mông lung của cậu dần trở nên tỉnh táo. “Buông, buông tay ra.” Cô kháng cự.
Thằng nhóc này bị sốt à? Bàn tay đang đặt trên tay cô nóng bỏng, như muốn đốt cháy da thịt cô.