Hai tay cậu giữ chặt lấy cổ tay 1cô, ấn lên hai bên gối, như ghim cô lên giường, không thể nhúc nhích được gì. Ông ấy bước lên phía trước, loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ phía phòng ngủ. Người đàn ông trung niên rón rén bước tới.
Đúng là cô chủ nhà bọn họ có đối tượng xem mắt, nhưng chẳng phải đã bể mối rồi sao? Sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm, lông mày nhí2u lại, dường như cũng không khống chế được cơ thể.
Ôn Dục giơ tay day trán. Đến khi buông xuống, cánh tay đang chống đỡ cơ thể như7 mất hết sức lực, có cảm giác sẽ đè lên người có bất cứ lúc nào. Nhưng mà Nguyễn Nhất Nhất sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó. Cô đang 7định đẩy Ôn Dục ra thì cậu lại kêu lên một tiếng, đè thẳng lên người cô. “Um...”
Lồng ngực ngột ngạt, cậu đè xuống đột ngột, khiến2 cô không thở nổi. Nhưng đó chưa gì, vấn đề chết người ở đây là nửa người trên của cậu không mặc gì cả. Làn da nóng hổi cứ thể dán chặt và0o người và gò má của cô. Trong phòng, điện thoại của cô bị ném ở khu vực huyền quan. Chuông điện thoại vang lên, màn hình đang phát sáng.
Nhưng cô ở trong phòng ngủ nên không nghe thấy, cũng không nhìn thấy. Đối với cô chủ, ông ấy là một người đặc biệt, có thể nói là ống loa chuyển lời giữa cô và bố mẹ cô, đồng thời cũng là người tới để chăm sóc cô.
Vừa bước vào là ông ấy đã nhìn thấy đồng lộn xộn trên mặt đất, cùng với áo khoác vứt ngổn ngang trên xô pha. “..?”
Trong trí nhớ của ông ấy, tuy rằng cô chủ nhà mình luôn cao sang xa cách, nhưng làm gì cũng gọn gàng có trật tự, sẽ không vứt quần áo bừa bãi. Bên ngoài, một người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện gõ cửa.
Không có động tĩnh gì cả. Thấy thế, trên mặt ông ấy hiện lên nét lo lắng, nhập mật mã vào nhà.