Nguyễn Nhất Nhất cứ thế nằm trên giường, nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Lúc này, khuôn mặt sạch sẽ ấy đang cúi sát xuống nhìn cô. Bả vai rộng, eo gầy, phác họa thành một hình tam giác ngược hoàn mỹ.
Quả nhiên, trưởng thành con mẹ nó rồi.
Nhìn cái cơ thể này, thấy thế nào cũng không thể coi cậu là trẻ con được nữa. Nguyễn Nhất Nhất bất giác siết chặt bàn tay, đôi mắat trở nên sâu hơn, ngay cả hơi thở cũng rối loạn hắn.
Rõ ràng đây chỉ là một cậu nhóc mới trưởng thành, chưa hiểu biết gì cả. Nhưng sao cái dáng vẻ lúc này lại gợi cảm đến thế cơ chứ
Đúng thế, gợi cảm. Cô không muốn thừa nhận chút nào. Chẳng qua, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là người đang nằm bên dưới cậu. Cô gái ấy rất dịu dàng, mái tóc dài đen nhánh xoa tung. Dưới ánh trăng mông lung, cô đẹp đến mức người ta phải rung động. Thấy lồng ngực Ôn Dục cứ trập trùng, hơi thở hỗn loạn, Nguyễn Nhất Nhất do dự nói: “Ôn Dục, cậu hiểu lầm thật rồi, tôi không làm gì cậu cả.” Cậu không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chiếc quần đùi của mình, sau đó chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, phun ra một câu: “Chị tưởng tôi mù à?” Nguyễn Nhất Nhất nghẹn họng.
Được rồi, ai bảo cậu tỉnh lại vào lúc này cơ chứ.
Cô đang định giải thích thêm thì lại thấy Ôn Dục mệt mỏi day trán, nhắm mắt lại rồi tiếp tục nói: “Chị còn định ngụy biện đúng không? Rõ ràng tôi đang đi cùng bạn, sao bây giờ lại bị chị cởi hết quần áo, nằm trên giường của chị...”