Nhưng bây giờ, cô chẳng chối cãi kiểu gì được, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.c Quả thực là vết nhơ trong đời cô!
Trong lúc cô vừa thẹn vừa giận và định đẩy cậu ra, chuyện xảy ra tiếp theo chẳng khác nào ảo giác, phá hủy mọi nhận thức của cô. Như thể có pháo hoa đang nổ tung trong đầu, khiến Nguyễn Nhất Nhất chết máy, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Cô cứ thể mở to mắt, nhìn khuôn mặt ở phía trước với vẻ mặt khó tin. Cô chẳng những không đẩy được cậu ra, mà còn bị cậu bắt lấy cổ tay, đặt lên trên đỉnh đầu. Cả người cậu đè xuống, vẻ mặt hiện rõ sự tức giận, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô: “Chị nói ai là thằng nhỏ chưa đủ lông đủ cánh?”
Nguyễn Nhất Nhất vô thức đáp lại: “Người tôi nói là... A!”. Không biết là đang trào phúng cậu, hay là trào phúng mình, dù sao trước đó, đúng là cô hơi lao đao thật.
Nhưng Nguyễn Nhật Nhất không hề biết rằng, câu nói ấy đã kích động tới Ôn Dục. Thằng nhóc chết tiệt này dám...
“Ai nhỏ?” “Tôi nói này, cậu... Ưm...”
Cô đang định ngồi dậy thì lại bị cậu đè xuống, hai tay đè chặt lấy cổ tay cô, bờ môi cũng bị ngăn chặn. Giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi. Nguyễn Nhất Nhất hít sâu một hơi, không muốn giải thích với cậu, lòng bàn tay trắng nõn đặt lên ngực cậu: “Thôi thôi, cậu cút ngaay cho tôi, tôi đi luôn. Tôi mà thèm một thằng nhỏ còn chưa đủ lông đủ cánh ấy hả?!”
Nói đến câu cuối cùng, giọng cô ngập tràn sự trào phúng, dồn lực vào tay để đẩy Ôn Dục ra. Lông mi cậu cụp xuống, vừa dài vừa dày, gần như sắp quẹt vào mí mắt của cô.
Cậu thiếu niên mặc quần áo thì có vẻ gầy, nhưng thực tế lại rất rắn rỏi. Lúc này, cậu hơi cúi đầu, cánh môi hồng nhạt khóa môi cô, cuối cùng còn nhắm mắt lại.
Trái tim Nguyễn Nhất Nhất như ngừng đập, một lúc lâu sau mới đập bình thường trở lại. Thình thịch, thình thịch, càng lúc càng nhanh, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.