Nguyễn Nhất Nhất cắn răng, vừa xấu hổ vừa bực bội, nhưng có giãy giụa thế nào thì hai cổ tay vkẫn bị cậu đề rất chặt. Không biết có phải là do ánh trăng hay không, đôi mắt của Ôn Dục đen kịt, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô. Cậu rờci môi tới tai cô, nói: “Hử? Kia chị, tôi có nhỏ không?” Đúng là điên mất rồi!
Nguyễn Nhất Nhất chỉ biết tất cả đang loạn hết cả lên. Nếu Ôn Huyền mà nhìn thấy thì nhất định sẽ vác thanh đao dài bốn mươi mét tới chém cô mất. Dứt lời, cậu lại lấp kín môi cô.
Nguyễn Nhất Nhất cũng mở to mắt, vành tai đỏ bừng, nhưng lần này thì tức giận nhiều hơn. Trông cậu thì có vẻ gầy, nhưng ai ngờ lại khỏe như thế, không chỉ đè lên người khiến cô không có sức phản kháng, mà còn giữ chặt cổ tay cô. Lúc này, hai tay cậu trượt lên trên, phủ lên trên tay cô, tách ngón tay đang nắm chặt của cô ra. Cuối cùng, hai bàn tay đan xen vào nhau.
Giây phút ấy, sống lưng của Nguyễn Nhất Nhất tê rần. Cậu thiếu niên vụng về hôn cô, rõ ràng không có kỹ thuật gì cả, nhưng lại khiến cô mất khống chế, dần dần thỏa hiệp. Không ai biết chuyện xảy ra thế nào. Đến khi Nguyễn Nhất Nhất cảm thấy cơ thể dưới lớp váy hai dây lành lạnh, cô bỗng rùng mình một cái, chợt tỉnh táo lại, bật dậy đẩy cậu ra.
Ôn Dục không hề đề phòng, bị cô vô tình đẩy ra. Đến khi ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt cậu đỏ ửng, lồng ngực cũng phập phồng dữ dội, như một con dã thú đang lên cơn thèm khát, vừa non nớt vừa tội nghiệp, Nhìn dáng vẻ ấy, Nguyễn Nhật Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì ấy. Sao cậu cố chấp với cái câu hỏi này như thế ? Cái gì mà nhỏ hay không! Nhưng chẳng phải cậu còn nói cô sàm sỡ cậu, làm bậy với cậu hay sao?
Thế bây giờ là như thế nào? Cô chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc cậu hoành hành trên môi mình.
Điện mất rồi! Đến lúc này, cô mới thấy có gì đó bất thường. “Cậu...”
Một tay cô che ngực, dùng chiếc váy lộn xộn che đi cơ thể, tay còn lại vươn ra, định sờ lên trán cậu. Nhưng cô vừa giơ tay lên thì đã bị Ôn Dục kéo lại.