Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 920: Nổi giận, ra mặt cho cô (1)



Trong sự ngạc nhiên của bọn họ, một bóng người bước về phía “chị đẹp” ấy.

Nhìn thấy cậu, cô vẫy tay, xem như chào hỏi.
Nguyễn Nhất Nhất không nói chuyện với bác bảo vệ nữa, chào tạm biệt rồi cùng Ôn Dục lên xe. Đôi mắt của cậu trở nên sâu xa, nói: “Tôi không đơn giản như những gì chị nghi đầu, những người bên cạnh chị cũng không có kiểu chị thích.” “O?”

Cô cười, trêu cợt: “Vậy tôi sẽ thích ai? Thích cậu à? Nhóc con!”
Mặc dù chị gái cậu là Ôn Huyền, cũng rất chi là giàu, nhưng tiền của chị ấy không liên quan gì tới cậu, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiêu tiền của chị mình. Ngược lại, cậu còn muốn kiếm nhiều thật nhiều tiền, sau đó tặng thật nhiều đồ cho chị ấy.

Mà tài năng của cậu...
Ôn Dục: “...”

Cậu không còn gì để nói nữa.
Ôn Dục suy tư một lát: “Ừm, lần sau chị có thể đối chiếc xe khác được không?

Nguyễn Nhất Nhất lái xe, nhướng mày nói: “Hử? Cậu không thích chiếc xe này à? Vậy lần sau tôi sẽ lái McLaren phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có bốn chiếc.”
“Không có gì, chị thích lái chiếc nào cũng được.”

Không nên vì ánh mắt của người khác mà thay đổi chính mình.
Sự thật chính là như thế, không phải có cố tình khoe khoang, nhưng là con gái của đại gia giàu nhất Hồng Kông, những chiếc xe này chẳng là gì với cô.

Xe của cô chỉ toàn là phiên bản giới hạn của các hãng khác nhau, đó là cuộc sống thường ngày của cô.
***

Ngoài cửa sổ xe là khung cảnh nơi đô thị phồn hoa, đèn đuốc sáng chói. Chiếc Lamborghini này thực sự rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Cửa xe mở ra, hai người ngồi vào2 trong, sau đó rời đi trước những ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Mấy giây sau, đám đông mới vỡ òa lên.
Chiếc xe dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ, Nguyễn Nhất Nhất nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt cười cợt.

Ôn Dục đanh mặt lại, giọng nói lạnh lùng: “Chị tưởng tôi thích chị à? Nếu không phải vì chị làm ra chuyện hèn hạ đó với tôi, tôi đã chẳng bắt chị chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Nhất Nhất xì một tiếng, nói không chút khách khí: “Sao hả? Có phải cậu cảm nhận được sự chênh lệch giữa chúng ta, thấy không xứng với tôi không?”

Ôn Dục: “...”
“Tôi...”