Ôn Dục gật đầu, từ chối một cách lịch1 sự rồi xoay người đi, không quan tâm tới chuyện chị khóa trên kia đang sốc thế nào. Các thành viên trong tổ cũng chạy tới, nghi 2hoặc hỏi: “Chuyện gì thế? Thằng nhóc đó không muốn đi cùng chúng ta sao? Chúng ta còn chưa chế cậu ta tầm thường đâu!” Chị khóa t7rên kia tái mặt, nói ra mấy chữ “Cậu ấy nói bạn gái cậu ấy sẽ tới đón cậu ấy đi ăn cơm.” “Vãi! Không phải chứ?”
Nghe vậy,7 mọi người nhìn nhau. Mấy giây sau, cả đám lập tức tăng tốc đuổi theo. Bọn họ vừa đuổi theo Ôn Dục, vừa thì thầm: “Bị bao nuôi th2ì cứ nói thẳng ra, còn bạn gái nữa.” Những sinh viên xung quanh nhìn thấy thì đều tròn xoe mắt, luôn miệng xuýt xoa.
Đa số mọi người không biết chiếc xe này có giá trị thế nào, nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng biết là nó chẳng rẻ rúng gì, bánh xe gần như không cần chuyển động, lướt đi trên mặt đất. Sau khi chiếc xe dừng lại, bác bảo vệ thấy mọi người vây xem, lập tức đi ra xem tình hình, giải tán đám sinh viên để tránh hỗn loạn.
Sau đó, bác ấy đi tới trước cổng, muốn xem thử có phải là cậu ấm nào định tới đây trêu ghẹo nữ sinh viên hay không. Khi cánh cửa kia mở ra, Nguyễn Nhất Nhất giẫm đôi giày cao gót xuống. Bác bảo vệ trổ mắt ra, đám sinh viên xung quanh cũng ngây ra như phỗng.
Xế hộp + người đẹp = không ai có thể cưỡng lại được, cho dù là phái nữ.
Tuy không thể nói là hai thứ này có thể lấy mạng người ta, nhưng lại có thể hút hồn. Trên vành tai bác bảo vệ còn dắt một điếu thuốc, tay đang kẹp một điều để hút, còn Nguyễn Nhất Nhất thì ưu nhã đứng đó, trò chuyện với bác bảo vệ. Trông cô rất dịu dàng nhã nhặn, nhưng trên người lại toát ra khí chất và sự uy nghiêm khiến người ta không dám coi thường. “Vãi! Chị đẹp đó là...”
Các thành viên trong tổ đuổi theo Ôn Dục ra ngoài, nhìn thấy Nguyễn Nhất Nhất, tất cả đều trợn tròn mắt.
Đỉnh thật. Vừa dong dỏng cao vừa xinh đẹp động lòng người, cười một tiếng cũng khiến người ta chết mê chết mệt.
Lúc này, ngay cả bác bảo vệ nóng tính cũng tỏ ra hiền hòa với cô, trò chuyện rất vui vẻ.